Tôi của những năm tháng thanh xuân từng là một cô gái rực rỡ, yêu đời, dám nghĩ dám làm. Tôi mê đắm những cuốn sách dày, những buổi chiều cà phê một mình ngắm phố phường và cả những chuyến đi xa ngẫu hứng. Thế rồi tôi lấy chồng, sinh con. Hạnh phúc ấy, tất nhiên, là thật. Nhưng guồng quay của một người vợ, người mẹ đã cuốn tôi đi, nhanh đến mức tôi không kịp nhận ra mình đã thay đổi.
Cuộc sống của tôi, trong suốt mười năm qua, là một bản lập trình hoàn hảo cho gia đình.
Sáng 5 giờ, tôi là người đầu tiên thức dậy, lo bữa sáng cho cả nhà. Chồng tôi cần một bộ sơ mi ủi phẳng phiu. Con lớn cần được kiểm tra bài vở trước khi đến trường. Con nhỏ thỉnh thoảng sụt sịt, tôi lại là "bác sĩ" tại gia, lo lắng từng thìa thuốc, từng bát cháo. Tan làm, tôi không dám nán lại một phút nào, vội vã lao qua siêu thị, rồi lại cắm cúi trong bếp lo bữa tối. Bữa cơm thường vội vã, tôi ăn nhanh để còn dọn dẹp, rồi thúc các con học bài, chuẩn bị quần áo cho ngày mai.
Tôi kết thúc một ngày khi chồng con đã say ngủ. Tôi đặt lưng xuống giường, mệt rã rời, và chìm vào giấc ngủ mà không kịp nghĩ suy điều gì cho riêng mình.
Tôi quên mất lần cuối mình mua một thỏi son mới không phải vì nó giảm giá, mà vì tôi thích. Tôi quên mất lần cuối mình đọc hết một cuốn sách thay vì ngủ gục trên đó. Tủ quần áo của tôi đầy những bộ đồ thoải mái để tiện làm việc nhà, chứ không phải những chiếc váy từng khiến tôi tự tin. Tôi nhìn vào gương, thấy một người phụ nữ với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, tóc tai buộc vội, và nụ cười luôn phảng phất sự mệt mỏi. Tôi đã "hy sinh", và tôi tự mặc định rằng, đó là thiên chức.
Ảnh minh họa
Cho đến một buổi chiều cuối tuần, tôi nhận được điện thoại của Mai – cô bạn thân từ thời đại học. Đã gần một năm chúng tôi chưa gặp nhau, dù nhà chỉ cách nhau chừng 5 cây số. Lý do luôn là "tớ bận quá", "hôm nay con tớ ốm", "cuối tuần tớ phải dọn nhà". Lần này, Mai không chấp nhận lý do. "Nửa tiếng thôi, ra quán cà phê đầu ngõ. Tớ đợi."
Tôi đến điểm hẹn với vẻ ngoài vội vã, vẫn còn đeo tạp dề và chưa kịp chải lại tóc. Mai vẫn vậy, thanh lịch và bình thản. Cô ấy nhìn tôi chăm chú, thay vì những câu hỏi han thường lệ về chồng con, Mai đột nhiên hỏi: "Lan này, nãy giờ cậu kể chuyện của chồng, chuyện của con. Vậy còn cậu thì sao? Giấc mơ của cậu đâu rồi?"
Tôi sững sờ. Giấc mơ?
Tôi lắp bắp: "Giấc mơ gì chứ? Tớ giờ chỉ mong con cái ngoan ngoãn, gia đình khỏe mạnh là vui rồi..."
Mai lắc đầu, ánh mắt cô ấy nhìn tôi vừa thương, vừa giận. Cô ấy nắm lấy bàn tay tôi, bàn tay đã bắt đầu thô ráp vì nước rửa bát.
"Lan ơi, tớ không hỏi 'mẹ của Bin', 'vợ của anh Nam'. Tớ đang hỏi Lan. Tớ hỏi cái cô gái từng nói muốn mở một tiệm sách nhỏ, cái cô gái từng học guitar. Cô ấy đâu rồi? Hay cậu 'giết' cô ấy rồi?"
Câu nói của Mai như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tôi. "Giết" cô ấy rồi?
Tôi chết lặng. Hơn mười năm qua, tôi đã sống bằng nhịp thở của người khác. Tôi vui khi chồng được thăng chức, tôi tự hào khi con đạt điểm cao. Nhưng niềm vui của tôi là gì? Tôi đã biến mình thành một vệ tinh, chỉ xoay quanh quỹ đạo của chồng con mà quên mất rằng bản thân mình cũng cần có ánh sáng. Tôi mải miết chạy, mải miết lo, đến mức đánh rơi chính mình lúc nào không hay.
Tôi nhận ra, sự hy sinh đến mức quên mình không khiến tôi hạnh phúc hơn, nó chỉ khiến tôi cạn kiệt. Tôi làm sao có thể dạy con mình sống trọn vẹn khi bản thân tôi chỉ là một cái bóng mờ nhạt? Tôi làm sao có thể là người bạn đời thú vị khi trong đầu tôi chỉ còn lại thực đơn và lịch học của con?
Hôm đó, tôi đã khóc trước mặt Mai. Không phải vì tủi thân, mà vì tỉnh ngộ.
Tối hôm đó, lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi nhờ chồng dọn dẹp và tự pha cho mình một tách trà. Tôi tìm lại cuốn sách đọc dở. Tôi bắt đầu lên kế hoạch học lại guitar. Tôi sẽ không bỏ bê gia đình, nhưng tôi sẽ không cho phép mình "chết" khi đang còn thở.
* Tâm sự của độc giả