Đóng

30 tuổi không có ý định lấy chồng, nhưng một cảnh tượng ở công viên khiến tôi thay đổi suy nghĩ

  • Thủy Tiên
(DS&PL) -

Tôi 30 tuổi, và lần đầu tiên trong đời, tôi thật sự mong muốn được lấy chồng...

Bước vào tuổi 30, tôi có trong tay gần như mọi thứ mà một người phụ nữ hiện đại mong muốn: một sự nghiệp ổn định với vị trí trưởng phòng, một căn hộ nhỏ xinh tự mình mua được, tài chính độc lập và những mối quan hệ bạn bè đủ đầy. Tôi tự hào về cuộc sống của mình, một cuộc sống tự do, không ràng buộc, nơi tôi có thể làm mọi điều mình thích mà không cần hỏi ý kiến ai. Với tôi khi đó, hôn nhân giống như một chiếc lồng son, dù đẹp đẽ đến mấy cũng là nơi giam cầm tự do và chất chồng thêm những trách nhiệm không tên.

Bạn bè tôi lần lượt lên xe hoa, rồi bận rộn với bỉm sữa. Mỗi lần họp lớp, trong khi chúng bạn khoe ảnh chồng con, tôi lại say sưa kể về những chuyến du lịch một mình, những dự án thành công ở công ty. Tôi nhìn những vết chân chim hằn trên đuôi mắt bạn, nghe chúng than thở về mẹ chồng, về con ốm, về những cuộc cãi vã với chồng mà thầm nghĩ: may mắn thay, mình đã không chọn con đường ấy. Tôi bằng lòng và có phần kiêu hãnh với lựa chọn độc thân của mình. Gia đình, họ hàng cũng đã quá mệt mỏi với việc giục giã, và gần như chấp nhận tôi là một "quả bom nổ chậm" sẽ không bao giờ phát nổ.

Thế nhưng, một buổi chiều cuối tuần đã thay đổi tất cả.

Ảnh minh họa: AI

Hôm đó, sau một tuần làm việc căng thẳng, tôi tìm đến công viên gần nhà để đọc sách và hít thở chút không khí trong lành. Tôi ngồi trên ghế đá, lật giở vài trang sách nhưng tâm trí lại lãng đãng bay đi đâu đó. Bất chợt, sự chú ý của tôi va phải một gia đình nhỏ đang chơi đùa trên bãi cỏ gần đó. Người chồng đang cõng cô con gái nhỏ trên lưng, chạy vòng quanh trong khi cô bé cười giòn tan. Người vợ ngồi trên thảm picnic, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc nhìn hai bố con.

Một cảnh tượng bình thường như bao cảnh tượng khác, tôi đã nghĩ vậy. Nhưng rồi, cô bé tuột khỏi lưng bố và ngã sõng soài trên cỏ. Cú ngã không đau nhưng bất ngờ khiến cô bé bật khóc nức nở. Ngay lập tức, người bố vội vàng đỡ con dậy, phủi sạch cỏ trên quần áo cô bé. Anh không la mắng, cũng không cuống quýt dỗ dành một cách vụng về. Thay vào đó, anh ngồi thụp xuống, nhìn thẳng vào mắt con gái và nói bằng giọng dịu dàng: "Mặt đất thấy công chúa của bố xinh quá nên muốn ôm một cái đấy thôi. Con gái của bố dũng cảm lắm, phải không nào?".

Cùng lúc đó, người mẹ bước tới, không một lời trách móc chồng vì đã để con ngã. Chị nhẹ nhàng rút trong túi ra một chiếc urgo hình công chúa Elsa, dán vào đầu gối cho con bé dù ở đó chẳng có một vết xước. Chị thơm lên trán con và nói: "Phép thuật của mẹ sẽ làm con hết đau ngay nhé". Cô bé nín khóc, nhìn miếng urgo xinh xắn rồi lại phá lên cười.

Nhưng điều thực sự khiến trái tim tôi rung động không phải là cách họ dỗ con, mà là khoảnh khắc sau đó. Khi cô bé đã chạy đi chơi tiếp, người chồng và người vợ nhìn nhau. Một ánh mắt thôi, không một lời nói, nhưng tôi đọc được trong đó tất cả: sự thấu hiểu, sự tin tưởng, và một tình yêu thương vô bờ. Họ không phải là hai cá thể riêng biệt, họ là một đội, một "team" đúng nghĩa, cùng nhau giải quyết một "khủng hoảng" nhỏ của cô con gái. Họ là đồng đội trong hành trình nuôi dạy một đứa trẻ, và xa hơn nữa, là đồng đội trong hành trình của cả cuộc đời.

Khoảnh khắc ấy, bức tường thành kiên cố mà tôi xây dựng quanh trái tim mình bỗng dưng sụp đổ. Tôi nhận ra, điều tôi sợ hãi không phải là hôn nhân. Điều tôi sợ là một cuộc hôn nhân sai lầm, nơi chỉ có cãi vã, gánh nặng và sự cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Còn thứ mà tôi vừa chứng kiến, đó là sự đồng hành. Đó là cảm giác có một người ở bên, không phải để kiểm soát hay ràng buộc, mà để cùng mình đối mặt với những cú ngã, dù là nhỏ nhặt hay to lớn trong đời.

Chiều hôm đó, tôi rời công viên khi hoàng hôn buông xuống. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy căn hộ của mình thật trống trải. Sự tự do mà tôi luôn tự hào bỗng mang một hương vị khác, giống như sự cô đơn. Tôi chợt nhận ra mình không cần một người đàn ông để nuôi sống hay che chở. Tôi cần một người đồng đội, một người có thể cùng tôi dán một chiếc urgo vô hình lên những vết xước trong tâm hồn, cùng tôi mỉm cười trước những khó khăn, và cùng tôi nhìn về một hướng.

*Tâm sự của độc giả

Tin nổi bật