Chắc hẳn trong guồng quay hối hả của cuộc sống hiện đại, ai trong chúng ta cũng đã từng có những buổi chiều cuối tuần phải ngồi bên máy tính, cặm cụi giải quyết những công việc còn dang dở. Tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng buổi chiều Chủ Nhật tuần trước đã trở thành một dấu lặng buồn trong bản nhạc bộn bề của tôi, chỉ vì một câu hỏi ngây thơ của cô con gái nhỏ.
Chiều hôm ấy, Hà Nội chợt đổ một cơn mưa rào cuối thu, khiến không gian vốn tĩnh lặng càng thêm phần ảm đạm. Thay vì cùng cả nhà ra công viên hay đi nhà sách như mọi tuần, tôi đành phải ngồi lì ở bàn làm việc, mắt dán vào màn hình laptop với những con số và email đang nhảy múa. Áp lực của một dự án sắp tới hạn khiến tôi gần như quên mất khái niệm ngày nghỉ.
Con gái tôi, bé Na, năm nay vừa tròn 5 tuổi. Con bé là một đứa trẻ hiểu chuyện, thấy bố bận, con không quấy rầy mà chỉ lẳng lặng chơi một mình ở góc phòng. Con bày những con búp bê ra, tự mình trò chuyện, tự mình phân vai, tạo nên một thế giới tí hon đầy màu sắc, trái ngược hoàn toàn với thế giới xám xịt của những deadline đang bủa vây tôi. Thỉnh thoảng, tôi ngẩng lên, nhìn con rồi lại vội vã cúi xuống, gõ lách cách trên bàn phím. Tiếng gõ phím của tôi và tiếng mưa rơi ngoài hiên trở thành hai thanh âm song hành, đều đều và có phần mệt mỏi.
Khi trời nhá nhem tối, bé Na dọn dẹp đồ chơi rồi nhẹ nhàng bước đến bên bàn làm việc của tôi. Con bé không nói gì, chỉ đứng đó, hai tay ôm con gấu bông, đôi mắt to tròn nhìn tôi chăm chú. Tôi vẫn đang cố gắng trả lời nốt một email quan trọng, chỉ buông một câu bâng quơ mà không ngẩng đầu lên: "Na chơi xong rồi hả con? Lại đây với bố một lát nhé, bố sắp xong rồi."
Sự im lặng kéo dài vài giây. Tôi nghĩ con bé sẽ lại lẳng lặng đi ra chỗ khác chơi. Nhưng không, một giọng nói trong veo, có chút rụt rè vang lên, xoáy thẳng vào tâm can tôi:
"Bố ơi... Bao giờ thì đến lượt của con được chơi với bố ạ?"
Ảnh minh họa: AI
Bàn tay tôi đang lướt trên bàn phím bỗng chững lại. Tôi sững người. Câu hỏi của con không hề có ý trách móc, nó đơn thuần là một sự thắc mắc ngây thơ. "Đến lượt của con". Cụm từ ấy sao mà xót xa đến thế. Trong thế giới non nớt của con, có lẽ "công việc" là một người bạn nào đó đã chiếm hết thời gian của bố, và con bé đang phải kiên nhẫn xếp hàng, chờ đến phiên mình.
Tôi ngẩng lên, nhìn sâu vào đôi mắt con. Ở đó, tôi thấy cả sự mong chờ, một chút tủi thân và cả sự kiên nhẫn đáng thương. Tôi đã hứa với con bao nhiêu lần "cuối tuần này bố sẽ...", "lần sau bố sẽ..."? Tôi đã bao nhiêu lần thất hứa chỉ vì hai chữ "bận rộn"? Tôi luôn tự nhủ rằng mình làm việc vất vả cũng là vì tương lai của con, để cho con một cuộc sống đủ đầy hơn. Nhưng tôi đã quên mất, thứ con cần nhất ở hiện tại không phải là những món đồ chơi đắt tiền hay những bộ quần áo đẹp, mà chính là thời gian của bố, là sự hiện diện trọn vẹn của bố trong thế giới của con.
Tiếng mưa ngoài kia dường như cũng nặng hạt hơn. Tôi cảm thấy lòng mình chùng xuống, một cảm giác có lỗi và xót xa dâng lên nghẹn đắng. Tôi đã mải mê theo đuổi những mục tiêu xa vời mà vô tình bỏ quên mất tài sản quý giá nhất đang ở ngay bên cạnh mình. Tuổi thơ của con trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, và nếu tôi không kịp nắm giữ, những khoảnh khắc quý giá này sẽ chẳng bao giờ quay trở lại.
Không một chút do dự, tôi gập màn hình máy tính lại. Tiếng "cạch" khô khốc nhưng lại như một sự giải thoát. Tôi dang rộng vòng tay, kéo con gái vào lòng, ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ của con.
"Bây giờ. Bây giờ chính là lượt của con, công chúa ạ. Bố xin lỗi."
Chiều cuối tuần hôm đó, công việc vẫn còn đó, deadline vẫn treo trên đầu. Nhưng tôi biết rằng, có những "deadline" còn quan trọng hơn gấp vạn lần, đó là deadline của tuổi thơ con, của những khoảnh khắc sum vầy. Câu hỏi của con gái như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng mà thấm thía, giúp tôi nhận ra đâu mới là điều thực sự quan trọng trong cuộc đời này.
* Tâm sự của độc giả