Đóng

Gần sát ngày cưới chồng "tổng tài", tôi ngã gục sau khi nhận cuộc điện thoại của "mộng chè" tương lai

  • Thủy Tiên
(DS&PL) -

Chiếc điện thoại rơi khỏi tay tôi, va xuống sàn nhà tạo nên một tiếng "cạch" khô khốc. Tai tôi ù đi, trời đất quay cuồng.

Chỉ còn đúng mười ngày nữa, tôi sẽ chính thức khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh khôi, bước vào lễ đường cùng Hoàng - người đàn ông mà tôi vẫn luôn tin là định mệnh của đời mình. Mười ngày, một khoảng thời gian ngắn ngủi để tôi từ đỉnh cao của hạnh phúc rơi xuống vực sâu của tuyệt vọng.

Hoàng là mẫu đàn ông mà mọi cô gái đều mơ ước. Anh không chỉ điển trai, tài giỏi, là giám đốc của một công ty lớn, mà còn vô cùng ấm áp và yêu chiều tôi. Suốt hai năm yêu nhau, anh đã vẽ ra cho tôi một thế giới màu hồng, một câu chuyện cổ tích nơi tôi là nàng công chúa duy nhất. Đám cưới của chúng tôi được chuẩn bị vô cùng xa hoa, từ chiếc váy được đặt may riêng bởi nhà thiết kế nổi tiếng đến địa điểm tổ chức là một khu resort sang trọng bên bờ biển. Tôi đã ngỡ mình là người phụ nữ may mắn nhất thế gian.

Tôi biết, để bước chân vào một gia đình danh giá như nhà anh, chắc chắn sẽ có những khó khăn. Mẹ anh, bác Lan, một người phụ nữ quý phái nhưng luôn toát ra vẻ xa cách, chưa bao giờ thực sự tỏ ra yêu quý tôi. Mỗi lần gặp mặt, bà chỉ trao cho tôi những cái gật đầu xã giao và những câu hỏi thăm hờ hững. Nhưng tôi vẫn tự an ủi mình, rằng có lẽ bà cần thêm thời gian, rằng tình yêu chân thành của tôi và Hoàng rồi sẽ khiến bà cảm động.

Chiều hôm ấy, khi tôi đang ngắm nhìn chiếc váy cưới treo trang trọng trong phòng, lòng lâng lâng hạnh phúc, thì điện thoại reo. Dòng chữ "Mẹ Chồng Tương Lai" hiện lên trên màn hình khiến tim tôi đập lỡ một nhịp. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng thật vui vẻ: "Dạ, con nghe ạ."

Ảnh minh họa 

Nhưng đáp lại sự hồ hởi của tôi là một giọng nói lạnh như băng, không một chút cảm xúc: "Tôi không có nhiều thời gian. Tôi gọi để nói cho cô vài điều trước khi quá muộn."

Sự bất an bắt đầu len lỏi trong lòng tôi. Giọng bác Lan vang lên đều đều qua điện thoại, nhưng mỗi một từ lại như một nhát dao sắc lẹm cứa vào tim tôi. Bà nói về sự khác biệt đẳng cấp giữa hai gia đình, về việc tôi không xứng đáng với đứa con trai ưu tú của bà. Bà cho rằng tình yêu của tôi chẳng qua chỉ là một sự toan tính, một cái bẫy để "đào mỏ".

Và rồi, bà tung ra đòn chí mạng. "Nếu cô vẫn muốn cuộc hôn nhân này diễn ra, ngày mai luật sư của tôi sẽ gửi cho cô một bản hợp đồng. Cứ coi nó như một thỏa thuận tiền hôn nhân đi."

Bà bắt đầu liệt kê các điều khoản. Tôi sẽ không có quyền can thiệp vào công việc của công ty. Mọi tài sản Hoàng có trước hôn nhân và thừa kế sau này đều là tài sản riêng của anh, tôi không được dính líu. Sau khi kết hôn, tôi phải nghỉ việc để chuyên tâm làm một người vợ đúng nghĩa, và quan trọng nhất, phải sinh được con trai nối dõi trong vòng hai năm. Nếu không làm được, cuộc hôn nhân sẽ tự động chấm dứt và tôi sẽ ra đi với hai bàn tay trắng.

"Cô nên biết vị trí của mình ở đâu," bà kết thúc cuộc gọi bằng một câu nói đầy miệt thị.

Hóa ra, trong mắt họ, tôi không phải là cô con dâu tương lai, mà chỉ là một món hàng, một cái máy đẻ được mua về bằng một đám cưới xa hoa. Tình yêu của tôi, sự vun vén của tôi, tất cả đều bị họ chà đạp không thương tiếc.

Tôi ngã quỵ xuống sàn, nước mắt lã chã rơi. Chiếc váy cưới trước mắt tôi giờ đây không còn là biểu tượng của hạnh phúc, mà trở thành một vật chứng cho sự ngu ngốc và ảo tưởng của chính mình. Câu chuyện cổ tích mà tôi hằng ao ước, hóa ra lại là một chiếc lồng son được mạ vàng tinh xảo, chỉ chờ tôi bước vào để sập bẫy. Giấc mộng về người chồng tổng tài, về một cuộc sống viên mãn, đã vỡ tan tành chỉ sau một cuộc điện thoại định mệnh.

* Tâm sự của độc giả

Tin nổi bật