Hà Nội, một chiều thu buồn bã, tôi ngồi trong căn nhà mà mình đã vun vén suốt 10 năm qua, lòng dạ lạnh lẽo như cơn gió heo may ngoài cửa sổ. Tổ ấm mà tôi từng tự hào, nơi có tiếng cười của hai đứa con và người chồng mà tôi hết mực yêu thương, bỗng chốc hiện lên những vết nứt vô hình. Tôi vừa phát hiện chồng mình ngoại tình.
Cảm giác đầu tiên không phải là ghen tuông điên cuồng, mà là một sự chết lặng đến tê dại. Bằng chứng không phải là những tin nhắn mùi mẫn hay những tấm hình lén lút. Nó tinh vi hơn, là mùi nước hoa lạ còn vương trên áo anh khi trở về từ chuyến "công tác đột xuất", là những cuộc điện thoại lảng tránh, và là ánh mắt không còn trọn vẹn sự ấm áp khi nhìn tôi. Trực giác của một người vợ, sau bao nhiêu năm chung sống, đã mách bảo tôi điều tồi tệ nhất. Và khi tôi âm thầm xác thực, mọi thứ sụp đổ.
Nước mắt đã rơi. Tim đã đau đến thắt lại. Những đêm dài trằn trọc, tôi đã hình dung ra hàng trăm kịch bản. Tôi sẽ gào thét, sẽ chất vấn anh, sẽ tìm đến người phụ nữ kia để làm cho ra nhẽ. Bạn bè tôi, nếu biết chuyện, có lẽ sẽ xúi tôi "đi đánh ghen cho bõ tức". Nhưng rồi, giữa cơn bão lòng, tôi tự hỏi: "Làm ầm ĩ lên để được gì?". Để hả hê trong phút chốc rồi nhận về một cuộc hôn nhân tan nát, những đứa con tổn thương và hình ảnh một người đàn bà thảm hại trong mắt gia đình hai bên ư? Không, đó không phải là con đường tôi chọn. Sự phản bội của anh đã là một nỗi đau, tôi không cho phép mình biến nỗi đau đó thành hành động hạ thấp giá trị bản thân.
Sau một tuần suy nghĩ thấu đáo, khi đã lấy lại được sự bình tĩnh cần thiết, tôi quyết định làm một việc. Tôi không nói với chồng, cũng không khóc lóc với mẹ đẻ. Tôi gọi điện cho bố mẹ chồng và bố mẹ ruột của mình, mời mọi người đến nhà ăn một bữa cơm cuối tuần, với lý do "lâu rồi cả nhà chưa quây quần".
Bữa cơm diễn ra trong không khí ấm cúng giả tạo. Chồng tôi không hề nghi ngờ, vẫn vui vẻ trò chuyện, gắp thức ăn cho con. Nhìn cảnh tượng đó, lòng tôi quặn đau nhưng lý trí lại càng thêm vững vàng. Đợi các con ăn xong và lên phòng chơi, khi chỉ còn lại người lớn, tôi từ tốn đặt đôi đũa xuống.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào chồng mình, rồi quay sang nhìn bố mẹ hai bên, chậm rãi nói: "Hôm nay mời bố mẹ sang, ngoài việc gia đình sum họp, con còn một chuyện quan trọng muốn thưa với cả nhà".
Không khí bỗng chốc im lặng. Chồng tôi bắt đầu có vẻ bối rối.
Ảnh minh họa: AI
Tôi bình tĩnh tiếp lời, giọng không hề run rẩy: "Con và anh Hùng đã là vợ chồng được 10 năm, có với nhau hai mặt con. Con luôn biết ơn bố mẹ hai bên đã vun đắp cho chúng con. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý. Thời gian gần đây, anh Hùng đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài".
Mỗi một từ tôi nói ra đều rõ ràng, đanh thép. Bố mẹ chồng tôi sững sờ. Mẹ tôi mắt đã ngấn lệ. Còn chồng tôi, mặt anh ta tái mét, cúi gằm không dám nhìn ai.
Tôi đặt lên bàn một tập tài liệu nhỏ mà tôi đã chuẩn bị, trong đó là những bằng chứng không thể chối cãi. "Con không đưa những thứ này ra để làm bẽ mặt ai. Con chỉ muốn mọi người hiểu, con nói điều này dựa trên sự thật. Con không khóc lóc, không đánh ghen, không làm ầm ĩ, vì con còn tôn trọng bố mẹ, tôn trọng các con, và quan trọng nhất là tôn trọng chính bản thân mình".
Tôi nhìn thẳng vào chồng: "Em cho anh hai sự lựa chọn. Một, anh chấm dứt hoàn toàn với người kia, chúng ta sẽ cùng nhau đi tư vấn hôn nhân để sửa chữa. Em có thể tha thứ, nhưng để tin lại được thì cần thời gian và sự nỗ lực gấp trăm, gấp ngàn lần từ anh. Hai, nếu anh thấy tình cảm đã hết, chúng ta sẽ ly hôn trong văn minh. Con cái chúng ta cùng nuôi dạy, tài sản chúng ta phân chia rõ ràng. Em sẽ không đòi hỏi gì hơn những gì pháp luật quy định".
Cả căn phòng im phăng phắc. Bố chồng tôi, một người đàn ông nghiêm khắc và gia trưởng, người mà tôi luôn có chút e dè, bỗng đập bàn đứng dậy. Nhưng ông không mắng tôi, ông chỉ thẳng vào mặt con trai mình: "Mày có còn là người không? Vợ mày đàng hoàng, tử tế như thế này mà mày nỡ lòng nào... Nhà này vô phúc mới có đứa con như mày!". Quay sang tôi, giọng ông chùng xuống: "Bố xin lỗi con, là do chúng tôi không biết dạy con".
Tối hôm đó, chồng tôi đã quỳ xuống xin tôi tha thứ. Cuộc hôn nhân của chúng tôi sau này ra sao, có thể hàn gắn được hay không, vẫn là một chặng đường dài phía trước. Nhưng điều tôi nhận được còn lớn hơn thế. Tôi nhận được sự tôn trọng tuyệt đối từ gia đình nhà chồng, sự cảm thông từ bố mẹ ruột, và quan trọng hơn cả, tôi đã giữ lại được phẩm giá cho chính mình.
Tâm sự của độc giả!