Đồng hồ trên tường đã điểm sang mười hai giờ đêm. Tiếng tích tắc đều đặn của nó như đang đếm từng giọt cô đơn trong căn nhà rộng lớn mà lạnh lẽo này. Trên bàn ăn, mâm cơm tôi cất công chuẩn bị từ chiều đã nguội ngắt. Canh đã lặn váng, thịt kho se mặt lại, chỉ còn chiếc bóng của tôi ngồi đó, đơn độc và chờ đợi.
Đây không phải là đêm đầu tiên, cũng chẳng phải đêm thứ mười tôi ở trong tình cảnh này. Dường như nó đã trở thành một thói quen, một guồng quay mệt mỏi mà tôi không sao thoát ra được. Ngày nào cũng vậy, anh đi làm từ sáng sớm và trở về khi thành phố đã chìm sâu vào giấc ngủ, mang theo người nồng nặc mùi rượu và sự mệt mỏi xa cách.
Tiếng lạch cạch của chùm chìa khóa ngoài cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Anh đã về. Tôi vội vàng đứng dậy, lòng ngổn ngang những cảm xúc khó tả. Vừa có chút nhẹ nhõm vì cuối cùng anh cũng về nhà an toàn, lại vừa dâng lên một nỗi chua xót, tủi hờn không tên.
Anh loạng choạng bước vào nhà, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt mờ đục. Anh nới lỏng cà vạt, quăng chiếc cặp da lên ghế sofa một cách chán chường. Tôi bước lại gần, đỡ lấy áo khoác cho anh, nhẹ nhàng hỏi:"Anh lại phải tiếp khách ạ? Sao không gọi về báo em một tiếng để em khỏi chờ cơm."
Ảnh minh họa: AI
Tôi đã cố gắng để giọng mình dịu dàng nhất có thể, chỉ mong nhận lại một lời giải thích, một câu an ủi. Nhưng thứ tôi nhận được lại là một cái gạt tay và một câu nói phũ phàng, lạnh như băng:
"Em biết gì mà hỏi? Đàn ông ra ngoài làm ăn vất vả, có phải đi chơi đâu. Tất cả cũng chỉ vì cái nhà này thôi!"
Câu nói của anh như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. "Vì cái nhà này". Hai tiếng ấy sao mà nặng nề và xa lạ đến thế. Anh nói anh vất vả vì gia đình, nhưng anh có biết rằng gia đình đang thiếu vắng anh đến nhường nào không? Những bữa cơm sum họp chỉ còn mình tôi với các con. Những câu chuyện vui buồn trong ngày của bọn trẻ, tôi cũng chỉ có thể là người duy nhất lắng nghe. Những đêm tôi mất ngủ, ốm đau, chỉ có bốn bức tường làm bạn.
Anh nói ra ngoài là để kiếm tiền, để lo cho vợ con một cuộc sống đủ đầy. Tôi không phủ nhận sự hy sinh và nỗ lực của anh. Chúng ta có nhà đẹp, xe sang, con cái được học trường tốt. Nhưng anh ơi, tiền bạc liệu có mua được tiếng cười trong gia đình? Vật chất liệu có lấp đầy được khoảng trống trong lòng người vợ mỗi đêm mỏi mòn chờ chồng, trong lòng những đứa con thèm một cái ôm của bố trước giờ đi ngủ?
Tôi thèm lắm những ngày xưa, khi chúng ta còn khó khăn nhưng căn nhà nhỏ luôn đầy ắp tiếng cười. Anh đi làm về, dù mệt mỏi vẫn xắn tay vào bếp cùng tôi, kể cho tôi nghe đủ thứ chuyện ở công ty. Bữa cơm chỉ có rau luộc, quả cà muối nhưng sao ấm áp đến lạ. Còn bây giờ, mâm cơm đầy ắp sơn hào hải vị nhưng chỉ có một mình tôi nuốt không trôi.
Mỗi lần góp ý, anh lại gạt đi, cho rằng tôi không thấu hiểu, không biết cảm thông cho áp lực của anh. Anh xây một bức tường vô hình giữa hai chúng ta, mà ở đó anh là người hùng gánh vác tất cả, còn tôi chỉ là người đàn bà ở nhà an phận, không hiểu sự đời. Nhưng anh có bao giờ tự hỏi, người vợ ở nhà ấy đang phải gồng gánh những gì không? Là sự cô đơn, là nỗi lo lắng cho sức khỏe của anh khi ngày ngày nạp cồn vào người, là sự tủi thân khi tình cảm vợ chồng ngày một nhạt phai.
Tôi chỉ mong một ngày nào đó, anh nhận ra rằng, thứ mà tôi và các con cần nhất không phải là những đồng tiền anh mang về sau mỗi cuộc nhậu, mà là sự hiện diện của anh, là bờ vai của anh để tựa vào. Gia đình cần anh, cần một người chồng, một người cha thực sự, chứ không phải một người đàn ông mệt mỏi trở về lúc nửa đêm và coi ngôi nhà chỉ là nơi để ngủ.
* Tâm sự của độc giả