Hà Nội những ngày đầu thu thật đẹp. Nắng không còn gắt gỏng mà trở nên dịu dàng, vàng óng như mật, len lỏi qua từng kẽ lá, nhuộm một màu thơ mộng lên những góc phố cổ. Tôi và anh, sau cả tháng trời trò chuyện qua mạng, cuối cùng cũng quyết định gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ nằm nép mình trên con đường Phan Đình Phùng lãng mạn.
Quán không lớn, được bài trí theo phong cách cổ điển với những bộ bàn ghế gỗ sậm màu, vài bức tranh đen trắng và một kệ sách cao chạm trần. Không gian thoang thoảng mùi cà phê rang xay quyện với hương hoa ly dịu ngọt. Bản nhạc jazz du dương càng làm cho buổi hẹn đầu tiên của chúng tôi thêm phần hoàn hảo. Anh, Hùng, hơn những gì tôi tưởng tượng. Anh không quá điển trai nhưng có đôi mắt biết cười và nụ cười ấm áp lạ thường. Cuộc nói chuyện diễn ra tự nhiên, trôi chảy như thể chúng tôi đã quen nhau từ lâu lắm rồi. Chúng tôi nói về mọi thứ trên đời, từ cuốn sách vừa đọc, bộ phim mới ra rạp, cho đến những ước mơ và cả những nỗi sợ hãi vu vơ.
Thời gian trôi đi thật nhanh. Nắng chiều đã nhạt dần, thay vào đó là thứ ánh sáng vàng vọt của những ngọn đèn đường vừa được thắp lên. Dòng người ngoài kia cũng bắt đầu hối hả hơn. Trong quán, câu chuyện của chúng tôi cũng dần lắng lại. Hùng không còn nói nhiều, anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm và có chút gì đó thật khác. Tôi cảm nhận được tim mình bắt đầu đập loạn nhịp.
Bất chợt, anh hít một hơi thật sâu, người hơi rướn về phía trước như thể sắp nói một điều gì đó trọng đại lắm. Tôi cũng nín thở chờ đợi. Và rồi, giữa không gian yên tĩnh chỉ có tiếng nhạc và tiếng máy pha cà phê lách cách, anh cất giọng, không to nhưng đủ lớn, đủ rõ ràng và đủ… kinh ngạc để phá vỡ sự tĩnh lặng ấy:
“Em này… Em có muốn lấy một người như anh không?”
Ảnh minh họa: AI
Cô bé nhân viên pha chế đang lau dọn khựng lại. Cặp đôi ngồi ở góc trong cùng đang thủ thỉ bỗng im bặt. Gần như tất cả mọi người trong quán, trong một thoáng, đều đồng loạt quay về phía bàn của chúng tôi. Má tôi nóng bừng lên, tôi có cảm giác mình đang trở thành tâm điểm của một vở kịch mà chính tôi cũng không biết trước kịch bản. Tôi hoàn toàn chết lặng, đầu óc trống rỗng, chỉ biết mở to mắt nhìn anh, người con trai mà tôi mới gặp lần đầu tiên ngoài đời thực.
Thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của tôi và những ánh mắt tò mò xung quanh, Hùng dường như cũng nhận ra mình vừa làm một điều “động trời”. Anh luống cuống xua tay, gương mặt thoáng chút bối rối pha lẫn hối hận.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi! Anh không có ý đường đột… Chỉ là… nãy giờ nói chuyện với em, anh có một cảm giác rất lạ, một cảm giác mà anh chưa từng có trước đây. Anh cảm thấy như mình đã tìm được đúng người rồi. Câu hỏi đó bật ra một cách vô thức thôi, anh nói to quá phải không? Ý anh là, một ngày nào đó trong tương lai, liệu em có cân nhắc đến việc… ở bên một người như anh không?”
Anh giải thích một tràng, giọng nói nhỏ dần nhưng vẫn đầy sự chân thành. Nghe anh nói, sự ngượng ngùng trong tôi dần tan biến, thay vào đó là một cảm xúc ấm áp đến khó tả. Tôi bật cười, một nụ cười thật tươi và tự nhiên. Nụ cười của tôi dường như cũng giải tỏa bầu không khí căng thẳng. Mọi người trong quán cũng mỉm cười ý nhị rồi quay lại với việc của mình, trả lại không gian riêng cho chúng tôi.
Tôi nhìn sâu vào mắt anh, đôi mắt vẫn còn chút lo lắng. Tôi không trả lời câu hỏi của anh bằng một cái gật đầu hay lắc đầu. Thay vào đó, tôi nhẹ nhàng nói: “Em… muốn thử tìm hiểu một người thẳng thắn và có phần ‘ngốc nghếch’ như anh.”
Buổi hẹn đầu tiên của chúng tôi kết thúc như vậy đó. Nó không hoàn hảo theo cách thông thường, nhưng lại đáng nhớ theo một cách vô cùng đặc biệt. Sau này, chúng tôi vẫn thường trêu nhau về câu hỏi “gây bão” ngày hôm ấy. Với người khác, đó có thể là một hành động điên rồ, nhưng với tôi, đó là khoảnh khắc chân thật nhất, đánh dấu sự khởi đầu cho một tình yêu không cần đến những lời tỏ tình hoa mỹ, mà bắt đầu từ một câu hỏi chân thành đến vụng về.
* Tâm sự của độc giả