Đóng

Toan tính đủ đường lấy chồng "tổng tài", tôi tức nghẹn khi anh nói một câu

  • Thủy Tiên
(DS&PL) -

Một câu nói đó thôi, mà tất cả thế giới màu hồng tôi tự vẽ ra bỗng chốc sụp đổ. Tôi điếng người. Cổ họng nghẹn đắng lại, không thể thốt nên lời.

Trong canh bạc cuộc đời mà tôi tự vạch ra, thanh xuân và nhan sắc là vốn liếng lớn nhất. Và mục tiêu của tôi chưa bao giờ là một tình yêu màu hồng lãng mạn, mà là một tấm vé đổi đời chắc chắn, lấy một người chồng giàu có, mà người ta hay gọi trong tiểu thuyết là "tổng tài".

Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, đã nếm đủ vị của sự thiếu thốn. Nhìn bạn bè được bố mẹ lo cho từng bước, còn mình phải tự bươn chải, tôi sớm nhận ra rằng tình yêu không có vật chất làm nền tảng thì cũng mong manh như sương khói. Tôi không cho phép mình có quyền ngây thơ. Thay vì ngồi mơ mộng, tôi dành thời gian và tiền bạc đầu tư cho bản thân một cách có chủ đích.

Tôi không tiếc tiền vào những bộ váy áo hàng hiệu, những khóa học kỹ năng mềm, học cách giao tiếp khéo léo, học cả cách thưởng thức rượu vang và chơi golf. Tôi đọc sách về kinh tế, về quản trị để có thể "bắt sóng" với những người đàn ông ở tầng lớp đó. Mọi thứ, từ nụ cười, ánh mắt đến từng câu nói của tôi, đều được tính toán để trở thành hình mẫu người phụ nữ thông minh, tinh tế và đủ đẳng cấp để sánh bước bên một người thành đạt.

Và rồi tôi gặp Quân. Anh đúng là hình mẫu "tổng tài" bước ra từ trong kế hoạch của tôi: giám đốc một công ty lớn, điềm đạm, lịch thiệp và tất nhiên, vô cùng giàu có. Tôi đã tạo ra một cuộc gặp "tình cờ" đầy chủ đích tại một sự kiện dành cho doanh nhân. Với sự chuẩn bị kỹ lưỡng, tôi nhanh chóng thu hút được sự chú ý của anh.

Cuộc tình của chúng tôi diễn ra như một giấc mơ được lập trình sẵn. Những bữa tối sang trọng tại nhà hàng view triệu đô, những chuyến du lịch nước ngoài đắt đỏ, những món quà hàng hiệu mà tôi chỉ cần vô tình nhắc đến. Tôi đóng vai một cô bạn gái hoàn hảo: không bao giờ ghen tuông vớ vẩn, luôn lắng nghe anh chia sẻ về công việc, luôn đưa ra những lời khuyên sắc sảo mà tôi đã dày công tìm hiểu trước đó. Tôi tự mãn, tin rằng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay. Bạn bè nhìn tôi ngưỡng mộ, còn tôi thì thầm đắc thắng, chờ ngày Quân ngỏ lời cầu hôn.

Ảnh minh họa

Tối hôm đó, trong căn hộ penthouse sang trọng của anh, nhìn ra thành phố lung linh ánh đèn, tôi quyết định đẩy mối quan hệ lên một bước nữa. Tôi tựa đầu vào vai anh, giọng ngọt ngào: "Anh này, em nghĩ chúng mình nên nói chuyện nghiêm túc về tương lai. Em không còn trẻ nữa..."

Tôi đã mường tượng ra cảnh anh sẽ lấy từ trong túi một chiếc hộp nhung đỏ, quỳ xuống và nói những lời mà tôi mong chờ. Nhưng không. Quân chỉ im lặng một lúc, không gian đặc quánh lại. Rồi anh nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra, nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt anh bình thản đến đáng sợ.

Anh chậm rãi nói, từng chữ một như búa gõ vào tâm can tôi: "Em là một đối tác hoàn hảo, Hằng ạ. Thông minh, xinh đẹp và luôn biết mình muốn gì. Nhưng để làm vợ, anh cần một người yêu anh thật lòng, chứ không phải yêu 'cuộc sống' mà anh có thể mang lại."

"Đối tác hoàn hảo" – hai từ đó còn đau hơn cả một lời từ chối phũ phàng. Nó có nghĩa là tất cả những toan tính, những nỗ lực, những màn kịch của tôi, anh đều nhìn thấu từ đầu đến cuối. Anh vẫn ở bên tôi, vẫn chiều chuộng tôi, có lẽ chỉ như một trò chơi, hoặc anh đang chờ xem tôi sẽ diễn đến bao giờ.

Sự tức giận và tủi nhục dâng lên khiến tôi run rẩy. Tức vì anh đã biết mà không nói, để tôi chìm trong ảo tưởng của chính mình. Tức vì sự tự tin của tôi bị đập tan không thương tiếc. Nhưng trên hết, tôi tức chính bản thân mình. Tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức, bao nhiêu thời gian để xây một lâu đài, để rồi nhận ra nó được dựng trên cát.

Cả một kế hoạch tưởng chừng hoàn mỹ, lại thất bại chỉ vì một thứ cơ bản nhất mà tôi đã cố tình phớt lờ: sự chân thành. Hóa ra, người đàn ông mà tôi dày công chinh phục lại không cần một "đối tác" hoàn hảo. Anh ấy, cũng như bao người khác, chỉ cần một người vợ thật lòng yêu thương anh ấy mà thôi. Canh bạc lớn nhất đời tôi, cuối cùng lại thua trắng tay.

* Tâm sự của độc giả

Tin nổi bật