Đóng

Tôi muốn mua vàng mừng cưới em trai, chồng làm "tổng tài" chỉ đưa 8 triệu đồng

  • Thủy Tiên
(DS&PL) -

Tám triệu. Con số ấy cứ vang vọng trong đầu tôi. Tôi ngồi lặng đi, cổ họng nghẹn đắng không nói nên lời.

Chắc hẳn trong lòng mỗi người phụ nữ, ngày vui của em trai ruột cũng quan trọng và thiêng liêng chẳng kém gì ngày trọng đại của chính mình. Tôi cũng không ngoại lệ. Khi cậu em út mà tôi cưng chiều từ tấm bé, ấp úng qua điện thoại báo tin "Chị hai ơi, em sắp cưới vợ rồi", lòng tôi vỡ òa trong niềm hạnh phúc và xúc động. Mọi lo toan, bộn bề của cuộc sống dường như tan biến, chỉ còn lại hình ảnh cậu em bé bỏng ngày nào nay đã thực sự trưởng thành, sắp có một gia đình nhỏ của riêng mình.

Trong niềm vui ấy, tôi bắt đầu nghĩ ngay đến món quà mừng cưới cho em. Vợ chồng tôi không phải dạng thiếu thốn. Chồng tôi là giám đốc một công ty xuất nhập khẩu, bạn bè hay trêu tôi lấy được chồng "tổng tài", ra ngoài thì xe sang, áo vest phẳng lì, đối tác gặp gỡ toàn những nơi sang trọng. Kinh tế gia đình anh nắm hết, tôi chỉ ở nhà chăm sóc hai đứa con và quán xuyến việc nội trợ. Tôi tự nhủ, em trai mình cả đời mới có một lần cưới, mình là chị cả, phải tặng em một món quà thật ý nghĩa, thật xứng đáng để em nở mày nở mặt với nhà vợ. Trong đầu tôi, một chỉ vàng rưỡi hoặc hai chỉ vàng là con số hợp lý nhất. Nó không chỉ là vật chất, mà còn là tình cảm, là sự vun vén, là "thể diện" của cả gia đình mình trước nhà gái.

Tối hôm đó, sau khi các con đã ngủ say, tôi lựa lúc chồng đang vui vẻ xem tivi, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh và thỏ thẻ:

"Anh ơi, em trai em sắp cưới. Vợ chồng mình đi mừng cưới em nó một chỉ rưỡi vàng, anh thấy được không?"

Tôi đã mường tượng ra cảnh anh sẽ gật đầu ngay, có khi còn hào phóng bảo "Thôi mừng hẳn hai chỉ cho chẵn". Nhưng không, anh rời mắt khỏi màn hình, nhìn tôi, cái nhìn mà tôi cảm thấy có chút đắn đo, tính toán. Anh hỏi lại: "Vàng giờ bao nhiêu một chỉ rồi em biết không?". Tôi hơi sững người không đáp.

Anh im lặng một lúc, rồi cầm điện thoại lên bấm bấm gì đó, sau đó thông báo một câu khiến lòng tôi như rơi xuống vực sâu: "Thôi, anh chuyển cho em 8 triệu. Em cầm đi mua phong bì hoặc quà gì thì mua. Mừng vậy là được rồi, quan trọng là tấm lòng."

Ảnh minh họa: AI 

Tám triệu so với một người có thu nhập bình thường có thể là một con số lớn, nhưng với vị "tổng tài" của tôi, người không tiếc tiền chi những bữa tiệc tiếp khách vài chục triệu, hay mua một chai rượu ngoại cả chục triệu chỉ để biếu đối tác, thì nó thật sự quá nhỏ bé. Nó nhỏ bé đến mức tôi cảm thấy như một sự xem thường, không chỉ với tôi, mà còn với cả gia đình nhà ngoại.

Phải chăng trong mắt anh, gia đình tôi không xứng đáng được nhận sự quan tâm hào phóng đó? Hay anh nghĩ rằng, tôi chỉ là một người vợ ở nhà nội trợ, không làm ra tiền nên không có quyền đòi hỏi? Những câu hỏi cứ xoáy sâu vào tâm can tôi, vừa tủi thân, vừa có chút gì đó uất nghẹn. Tôi không dám cãi lại anh, bởi từ trước đến nay trong nhà mọi quyết định tài chính lớn nhỏ đều do anh quyết. Sự phản kháng của tôi có thể sẽ châm ngòi cho một cuộc cãi vã không đáng có, làm ảnh hưởng đến không khí gia đình ngay trước ngày vui của em.

Cả đêm đó tôi trằn trọc không ngủ được. Tám triệu đồng anh đưa, tôi nên làm gì với nó đây? Mua một món quà điện máy thì không thực tế bằng tiền mặt hay vàng. Bỏ phong bì 8 triệu thì cũng được, nhưng nó không thể hiện được hết tấm lòng và vị thế của người chị cả mà tôi mong muốn. Mua một chỉ vàng thì thiếu, mà nửa chỉ thì lại quá mỏng manh, không đủ trang trọng.

Cầm 8 triệu trong tay mà lòng tôi nặng trĩu. Có lẽ, tôi sẽ phải lấy thêm một ít từ số tiền tôi đã dành dụm bấy lâu, để góp vào mua cho em trai một chỉ vàng cho tươm tất. Món quà cưới vẫn sẽ được trao đi trọn vẹn, nụ cười của em trai trong ngày hạnh phúc vẫn sẽ là niềm vui lớn nhất của tôi. Nhưng có lẽ, sau ngày vui ấy, trong lòng tôi đã có một vết xước. Một vết xước về sự thấu hiểu và tôn trọng trong cuộc hôn nhân mà tôi vẫn luôn nghĩ là viên mãn, về hình ảnh người chồng "tổng tài" mà tôi vẫn luôn tự hào. Hóa ra, sự hào phóng của anh cũng có những giới hạn rất rạch ròi, và thật đáng buồn, gia đình tôi lại nằm ngoài giới hạn đó.

* Tâm sự của độc giả

Tin nổi bật