Vào đúng đêm Giao thừa của Tết Nguyên đán Tân Mùi năm 1991, ngày 8/2 Dương lịch, khi không khí đoàn viên và hy vọng đang bao trùm khắp nơi, một sự thật kinh hoàng đã bị phơi bày tại hồ chứa nước Vạn Thạch, thuộc quận Phụ Dương, thành phố Hàng Châu, Trung Quốc.
Một thi thể nam giới trong tình trạng phân hủy nặng đã được tìm thấy, phá tan sự tĩnh lặng. Kết quả khám nghiệm tử thi sau đó cho thấy nạn nhân đã bị sát hại bằng vũ khí cùn, và cái chết đã xảy ra từ hơn nửa năm trước.
Do không có nhân chứng và manh mối gần như bằng không, vụ án nhanh chóng bị bế tắc và dần bị phủ bụi thời gian, trở thành một trong những hồ sơ chưa có lời giải của cảnh sát Phụ Dương.
Những tưởng vụ án sẽ mãi mãi chìm vào quên lãng, nhưng 34 năm sau, một tia sáng bất ngờ đã lóe lên, thắp lại hy vọng phá án.
VTC News dẫn thông tin từ tờ Metro Express, vào ngày 7/6/2025, nghi phạm họ Ngụy đã bị bắt giữ. Một chi tiết đáng chú ý cho thấy cuộc sống ẩn dật và đầy lo sợ của hắn là việc hắn sử dụng một chiếc đồng hồ điện thoại trẻ em thay vì điện thoại thông minh thông thường, một nỗ lực tuyệt vọng để tránh bị theo dõi.
Quay trở lại năm 1991, cuộc điều tra ban đầu gặp vô vàn khó khăn. Vật chứng duy nhất thu được trên người nạn nhân là một chùm chìa khóa và một chiếc thắt lưng da đã sờn cũ. Sau nhiều ngày rà soát thông tin những người mất tích, cảnh sát đã tìm thấy một gia đình báo án về việc một thương gia buôn gỗ tên Lý đã không trở về nhà. Trong cuộc nhận dạng di vật, con gái của ông Lý vừa nhìn thấy chiếc thắt lưng cũ đã bật khóc nức nở, khẳng định đó chính là vật mà cha cô đã dùng trong suốt nhiều năm.
Hồ chứa nước, nơi phát hiện thi thể. Ảnh: Sina
Từ đây, manh mối dần sáng tỏ. Cảnh sát phát hiện lần cuối cùng người ta thấy ông Lý là khi ông nhận lời mời của một người đàn ông tên Ngụy, cũng sống ở Phụ Dương, để bàn chuyện làm ăn. Ngay sau khi danh tính nạn nhân được xác nhận, Ngụy đột nhiên bặt vô âm tín. Người thân và bạn bè của hắn đều khẳng định không biết hắn đã đi đâu.
Với những manh mối ít ỏi, cảnh sát hình sự Phụ Dương đã lần theo dấu vết mong manh của Ngụy đến tận một mỏ đá ở huyện Ninh Minh, tỉnh Quảng Tây. Trong danh sách công nhân, họ tìm thấy cái tên "Ngụy… đến từ Chiết Giang", nhưng đáng tiếc, hắn đã rời đi chỉ một tuần trước đó. Cuộc truy đuổi tiếp tục khi có tin Ngụy xuất hiện ở thành phố Bằng Tường lân cận để tìm việc, rồi lại biến mất như bóng ma. Sự kiên trì của cảnh sát đã không mang lại kết quả, và vụ án dần nguội lạnh.
Trong hơn ba thập kỷ, hồ sơ vụ án vẫn nằm đó, như một lời thách thức thầm lặng. Mỗi khi có một manh mối mới, dù là nhỏ nhất, các thế hệ cảnh sát hình sự lại không quản ngại lặn lội khắp các tỉnh, từ những mỏ đá ở An Huy đến các lò than ở Hồ Nam, nhưng tất cả đều là ngõ cụt.
Ông Ứng Đăng Tiêu, hiện là Phó đội trưởng Đội điều tra hình sự chi nhánh Phụ Dương, chia sẻ rằng ông đã được nghe về vụ án này ngay từ khi còn là một lính mới. Nỗi ám ảnh và sự trăn trở của những người tiền nhiệm đã truyền lại cho ông, trở thành một món nợ nghề nghiệp thôi thúc ông cho đến tận hiện tại.
Năm 2025, sự thật dần dần được hé mở, cảnh sát nhận được một thông tin quý giá rằng Ngụy có thể đang lẩn trốn tại một thị trấn hẻo lánh ở biên giới tỉnh Vân Nam. Kẻ này sống không hộ khẩu, không giấy tờ tùy thân, kiếm sống bằng nghề lái xe thuê và khai thác đá, mọi giao dịch đều dùng tên giả. Một đội đặc nhiệm ngay lập tức được cử đến Vân Nam. Giữa kho hồ sơ giấy tờ đồ sộ, họ đã tìm thấy một tấm ảnh chứng minh thư của Ngụy được lưu từ năm 2006. Qua đối chiếu và phân tích, họ xác nhận đây chính là kẻ sát nhân mà họ đã tìm kiếm suốt 34 năm.
Chiều 7/6, Ngụy xuất hiện trước mắt các trinh sát trong chiếc áo sơ mi đỏ và đôi giày da. Dù thời gian đã hằn sâu những nếp nhăn trên khuôn mặt, những đường nét của kẻ sát nhân vẫn không thể lẫn vào đâu được so với tấm ảnh trong lệnh truy nã năm xưa. Khoảnh khắc một cảnh sát cất tiếng gọi đúng tên thật của hắn, thời gian như ngưng đọng. Ngụy sững sờ, chết lặng, mọi sự ngụy tạo sụp đổ hoàn toàn. Hắn không nói được một lời nào cho đến khi chiếc còng lạnh buốt siết vào cổ tay.
Tài liệu ghi chép vụ án. Ảnh: Sina
Theo thông tin trên tờ Sở hữu Trí tuệ, tại cơ quan điều tra, Ngụy đã cúi đầu nhận tội. Hắn khai nhận đã sát hại ông Lý vào năm 1991 để cướp tài sản rồi đẩy xác xuống hồ chứa nước phi tang.
Trong suốt những năm tháng lẩn trốn, hắn chưa một đêm được ngủ yên. Hắn luôn gặp ác mộng, mơ thấy cơn gió lạnh lẽo từ miệng cống nơi giấu xác nạn nhân không ngừng thổi vào người. Sống dưới một cái tên giả, hắn trở nên ít nói, không bao giờ gây gổ, cố gắng sống một cuộc đời vô hình.
Kẻ sát nhân không dám làm thẻ căn cước, không dám thi bằng lái xe. Mỗi lần thuê trọ, hắn phải mượn giấy tờ của người khác. Mỗi khi cần ra ngoài, hắn đều phải nhờ người chở đi. Cuộc sống của hắn bị xiềng xích trong chính sự sợ hãi của mình.
Như một trò đùa của số phận, mọi công việc làm ăn của Ngụy đều thất bại thảm hại. Từ buôn gỗ đến khai thác mỏ, lần nào hắn cũng trắng tay. Khi về già, hắn sống cô độc trong một căn nhà trọ tồi tàn, ngày càng thận trọng hơn, chỉ dám dùng một chiếc đồng hồ điện thoại để liên lạc, tuyệt đối không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Khi vụ án được phá, ông Hồng Tam Kiện, vị thanh tra kỳ cựu từng phụ trách vụ án năm xưa, nay đã nghỉ hưu. Ông run run lấy ra những tập hồ sơ ghi chú đã ố vàng theo năm tháng. Trên trang đầu tiên, nét chữ của ông vẫn còn rõ ràng: "Ngày 8/2/1991, phát hiện một thi thể trong cống hồ chứa nước..." Những trang giấy ấy đã đồng hành cùng ông suốt mấy chục năm sự nghiệp, là minh chứng cho sự kiên trì không mệt mỏi của những người thực thi công lý.