Đóng

Mù quáng yêu bạn trai "tổng tài", bạn thân nói một câu khiến tôi bừng tỉnh

  • Thủy Tiên (T/h)
(DS&PL) -

Khoảnh khắc ấy, tôi bừng tỉnh. Tình yêu đích thực phải là sự tôn trọng và cùng nhau phát triển, chứ không phải là sự kiểm soát và triệt tiêu cái tôi của người khác...

Hà Nội một chiều đầu thu, tôi ngồi trong quán cà phê quen thuộc cùng Mai, cô bạn thân nhất của mình. Ngoài trời, lá vàng rơi xao xác, nhưng trong lòng tôi còn trống rỗng và ngổn ngang hơn. Đã một tuần kể từ ngày tôi chấm dứt mối tình mà mình từng ngỡ là định mệnh, một tuần kể từ câu nói của Mai đã kéo tôi ra khỏi cơn mê muội.

Tôi gặp Hùng trong một sự kiện của công ty. Anh đúng chuẩn hình mẫu "tổng tài" trong tiểu thuyết: giám đốc một công ty truyền thông lớn, chững chạc, lịch lãm và luôn tỏa ra vầng hào quang của sự thành công. Anh chủ động theo đuổi tôi. Những buổi hẹn hò ở nhà hàng sang trọng, những món quà đắt tiền, những lời nói vừa dịu dàng vừa có chút uy quyền của anh khiến một cô gái bình thường như tôi nhanh chóng đổ gục. Tôi đã say trong men tình, tự biến mình thành nữ chính trong một câu chuyện cổ tích hiện đại.

Khi yêu, Hùng chăm sóc tôi rất chu đáo, nhưng theo một cách rất riêng. Anh muốn kiểm soát mọi thứ thuộc về tôi. Ban đầu, tôi thấy điều đó thật ngọt ngào. Anh chê chiếc váy tôi mặc hơi màu mè, tôi lập tức thay đổi phong cách sang trang nhã, tối giản theo ý anh. Anh nói bạn bè tôi quá ồn ào, không hợp với môi trường của anh, tôi cũng dần xa cách những cuộc vui. Anh cho rằng công việc của tôi nhàm chán và không có tương lai, anh khuyên tôi nghỉ việc để anh lo, và tôi đã gần như đồng ý.

Tôi tự huyễn hoặc bản thân rằng anh làm vậy vì quá yêu, quá lo lắng cho tôi. Mỗi lần Mai phàn nàn rằng tôi đã thay đổi, rằng tôi không còn là cô bé vui vẻ, tự do ngày trước, tôi đều gạt đi và bênh vực Hùng. Tôi nói với Mai: "Anh ấy chỉ muốn tốt cho tớ thôi. Anh ấy có kinh nghiệm, có tầm nhìn, nghe theo anh ấy chắc chắn sẽ không sai." Tôi đã biến thế giới của mình thu nhỏ lại, chỉ còn xoay quanh một người đàn ông duy nhất, lấy tiêu chuẩn của anh làm kim chỉ nam cho mọi quyết định của mình.

Đỉnh điểm là khi Mai rủ tôi đi Đà Lạt, một chuyến đi mà hai đứa đã lên kế hoạch từ cả năm trước. Khi tôi háo hức báo tin cho Hùng, anh chỉ nhíu mày và nói một câu thản nhiên: "Đi làm gì chuyến vô bổ đó? Em ở nhà đi, cuối tuần anh đưa em đi dự một buổi tiệc của đối tác. Toàn người quan trọng, sẽ tốt cho em sau này."

Không một lời hỏi han, không một chút tôn trọng kế hoạch của tôi. Anh mặc định tôi phải đi theo sự sắp đặt của anh. Buồn bã, tôi gọi điện hủy kèo với Mai. Tôi có thể cảm nhận được sự thất vọng trong giọng nói của nó. Chiều hôm đó, nó hẹn tôi ra quán cà phê này. Tôi đã than vãn, kể lể rất nhiều, nói rằng Hùng đôi khi hơi độc đoán, nhưng cuối cùng vẫn kết lại bằng một câu quen thuộc: "Nhưng anh ấy yêu tớ thật lòng..."

Ảnh minh họa: AI

Mai im lặng lắng nghe, đôi mắt nó nhìn tôi xoáy sâu, vừa thương cảm, vừa có chút gì đó xa lạ. Nó không tranh cãi với tôi nữa. Nó chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu, một câu duy nhất đã làm tất cả những bức tường thành tôi xây dựng để bảo vệ tình yêu mù quáng của mình sụp đổ tan tành.

"Từ khi yêu anh ta, cậu có bao giờ hỏi 'mình muốn gì' chưa, hay chỉ toàn là 'anh ấy muốn gì' thôi?"

Câu hỏi đó như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tâm trí đang mê ngủ của tôi. Tôi sững người. Cổ họng nghẹn đắng không nói được lời nào. Đúng vậy, đã bao lâu rồi tôi không tự hỏi mình muốn gì? Tôi muốn mặc chiếc váy hoa màu mè đó. Tôi muốn tụ tập ồn ào với đám bạn. Tôi yêu công việc của mình dù nó không quá cao sang. Và tôi thật sự, thật sự muốn đi Đà Lạt với con bạn thân.

Thế giới của tôi, niềm vui của tôi, con người tôi... tất cả đã bị thay thế bởi "thế giới của Hùng", "niềm vui của Hùng", "người phụ nữ mà Hùng muốn". Tình yêu mà anh dành cho tôi không phải là sự vun đắp, mà là sự đẽo gọt, biến tôi thành một phiên bản hoàn hảo trong mắt anh, một vật sở hữu đẹp đẽ để trưng bày. Khoảnh khắc ấy, tôi bừng tỉnh. Tình yêu đích thực phải là sự tôn trọng và cùng nhau phát triển, chứ không phải là sự kiểm soát và triệt tiêu cái tôi của người khác.

Tôi đã chia tay Hùng ngay tối hôm đó. Có đau khổ, có tiếc nuối, nhưng trên hết là cảm giác nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng vô hình. Tôi đang trên hành trình tìm lại chính mình, cô gái đã từng bị tôi bỏ quên. Và tôi biết mình nợ Mai một lời cảm ơn, vì đã không bỏ mặc tôi trong cơn mê, vì đã can đảm nói ra sự thật để giúp tôi nhận ra, trước khi yêu một ai đó, phải học cách yêu lấy chính bản thân mình.

* Tâm sự của độc giả

Tin nổi bật