Đóng

Tiết lộ là thiếu gia nhà giàu, phản ứng của bạn gái khiến tôi sững sờ

  • Thủy Tiên
(DS&PL) -

Sau buổi tối hôm đó, tôi hiểu rằng tôi đã tìm thấy một người bạn đời thực sự...

Tôi đã giữ một bí mật suốt ba năm. Nó không phải là một bí mật khủng khiếp hay tội lỗi gì, nhưng nó đủ lớn để thay đổi hoàn toàn cách mọi người nhìn nhận tôi, đặc biệt là cô gái tôi yêu. Tôi là một thiếu gia. Không phải theo kiểu khoe khoang, mà là một thiếu gia chính hiệu, người thừa kế một tập đoàn lớn.

Từ bé, tôi đã được dạy rằng tiền bạc là một con dao hai lưỡi. Nó có thể mở ra mọi cánh cửa, nhưng cũng có thể biến những mối quan hệ chân thành trở nên méo mó. Thế nên, khi tôi quyết định ra ngoài tự lập, tôi chọn sống một cuộc đời bình thường nhất có thể. Tôi thuê một căn hộ nhỏ, đi làm bằng xe máy và ăn cơm hộp. Tôi muốn tìm thấy tình yêu mà không bị ràng buộc bởi sự giàu có, muốn được yêu vì chính con người mình, chứ không phải vì cái danh "thiếu gia" hay khối tài sản khổng lồ.

Và rồi tôi gặp An. An là một cô gái làm thiết kế đồ họa, hiền lành, giản dị và có một nụ cười rạng rỡ. Cô ấy không quan tâm đến những món đồ hiệu, không mơ mộng về xe sang hay những chuyến du lịch xa xỉ. An yêu những điều nhỏ bé, giản dị. Chúng tôi cùng nhau đi ăn vỉa hè, xem phim cũ ở nhà, và trò chuyện hàng giờ về những ước mơ nhỏ nhoi. An đã thay đổi tôi, khiến tôi nhận ra giá trị của những điều bình dị mà trước đây tôi chưa từng biết đến. Ở bên An, tôi không còn là người thừa kế một tập đoàn, tôi chỉ là một chàng trai bình thường đang tận hưởng tình yêu.

Ba năm trôi qua, tình yêu của chúng tôi ngày càng sâu đậm. Tôi cảm thấy đã đến lúc phải tiết lộ sự thật. Tôi không muốn sống trong dối lừa nữa, và tôi tin tưởng An sẽ hiểu. Tôi đã lên kế hoạch cho một buổi tối lãng mạn, chọn một nhà hàng không quá xa hoa nhưng ấm cúng. Tôi chuẩn bị sẵn sàng cho mọi kịch bản, từ việc An sẽ ngạc nhiên, thất vọng, hay thậm chí là tức giận vì tôi đã giấu giếm.

Ảnh minh họa: AI 

Khi món chính được dọn ra, tôi hít một hơi thật sâu và bắt đầu câu chuyện. Tôi kể về gia đình mình, về công việc kinh doanh của bố, về những áp lực mà tôi phải đối mặt khi là người thừa kế. Tôi nhìn vào mắt An, cố gắng tìm kiếm sự thay đổi trong ánh nhìn của cô ấy. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để thấy An bất ngờ, thậm chí là hoang mang. Nhưng phản ứng của An khiến tôi chết đứng.

An im lặng một lúc, không nói gì, chỉ nhìn tôi. Rồi cô ấy bật cười, một nụ cười nhẹ nhàng và chân thành. "Thế à? Vậy là anh giàu đấy nhỉ?". Giọng An không có chút hằn học hay trách móc, mà chỉ đơn thuần là sự tò mò và một chút hài hước.

Tôi bối rối, không biết An có đang đùa không. Tôi kể chi tiết hơn, về khối tài sản, về những công ty mà tôi sẽ phải quản lý. Tôi nói về việc chúng tôi sẽ có một cuộc sống hoàn toàn khác, không còn phải lo lắng về tiền bạc nữa. Nhưng An vẫn chỉ mỉm cười.

"Anh biết không, em yêu anh vì những điều anh đã làm cho em, những gì anh đã chia sẻ với em suốt ba năm qua. Anh đưa em đi ăn những quán vỉa hè, anh giúp em sửa chiếc xe máy cũ, anh cùng em thức khuya để hoàn thành deadline. Những điều đó mới là anh, không phải là tài sản mà anh đang có. Em không quan tâm anh giàu hay nghèo, em chỉ quan tâm anh là người như thế nào".

Tôi sững sờ. Tất cả những kịch bản tôi đã chuẩn bị đều tan biến. Tôi đã nghĩ An sẽ thay đổi cách nhìn về tôi, sẽ bắt đầu mơ mộng về một cuộc sống xa hoa. Nhưng không, cô ấy vẫn là An, giản dị và chân thành như ngày đầu. An không quan tâm đến "tứ gia", cô ấy chỉ quan tâm đến "anh".

Buổi tối hôm đó, chúng tôi không nói thêm gì về chuyện tiền bạc. Chúng tôi lại trò chuyện về những chuyện vụn vặt, về những kế hoạch cho tương lai của hai đứa, vẫn là những điều giản dị như cùng nhau đi du lịch bụi, cùng nhau mua một căn nhà nhỏ và trồng một vườn hoa. Tôi nhận ra rằng, điều quý giá nhất mà tôi có được không phải là tiền bạc, mà là một tình yêu chân thành, không bị mua chuộc.

* Tâm sự của độc giả

Tin nổi bật