Tối hôm ấy, khi đứng trước gương ngắm mình lần cuối, tôi đã hít một hơi thật sâu để lấy tự tin. Trên người tôi là chiếc váy lụa màu xanh ngọc bích, thiết kế tối giản nhưng sang trọng, một chiếc váy tôi đã phải đắn đo cả tuần và chi ra gần 3 triệu đồng để sở hữu. Đó không chỉ là một bộ trang phục, đó là sự đầu tư, là hy vọng, là "bộ giáp" của tôi trong một trận đánh quan trọng nhất cuộc đời: ra mắt mẹ của Hùng, bạn trai tôi.
Hùng và tôi đã yêu nhau hơn hai năm. Anh là người đàn ông ấm áp, chững chạc và luôn khiến tôi cảm thấy bình yên. Anh kể mẹ anh là giáo viên về hưu, tính tình có chút nghiêm khắc, gia giáo, rất để ý đến cách ăn nói, đi đứng của người khác. "Chỉ cần em lễ phép, chân thành là mẹ sẽ quý thôi," anh nắm tay tôi trấn an, nhưng tôi vẫn không sao ngừng lo lắng. Tôi muốn mình phải xuất hiện thật hoàn hảo, thật chỉn chu trong mắt bác. Chiếc váy 3 triệu chính là nỗ lực của tôi cho sự hoàn hảo đó.
Thế nhưng, có những chuyện mà dù bạn chuẩn bị kỹ lưỡng đến đâu, ông trời vẫn thích trêu ngươi.
Buổi sáng định mệnh hôm đó, trước giờ đi làm, tôi ghé qua một tiệm bánh ngọt nổi tiếng để đặt một chiếc bánh kem trái cây làm quà ra mắt. Cửa hàng khá đông, tôi kiên nhẫn xếp hàng. Phía trước tôi là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc rất thanh lịch, quý phái. Bác gái đang lớn tiếng phàn nàn với cô nhân viên bán hàng về việc chiếc bánh lần trước bác đặt bị giao muộn 15 phút, làm hỏng cả kế hoạch của bác.
Cô nhân viên trẻ lúng túng, liên tục cúi đầu xin lỗi. Nhưng bác gái vẫn chưa nguôi giận, giọng nói ngày một gay gắt: "Các cô làm dịch vụ mà vô trách nhiệm thế này à? 15 phút của tôi quý giá lắm, không phải để ngồi chờ một cái bánh đâu!". Thấy cô bé nhân viên sắp khóc, tôi không đành lòng, bèn lên tiếng nhỏ nhẹ: "Bác ơi, chắc hôm đó có sự cố ngoài ý muốn thôi ạ. Chắc các bạn ấy cũng không mong muốn vậy đâu bác".
Ngay lập tức, ánh mắt sắc như dao của bác gái chĩa thẳng về phía tôi. "Cô là ai mà xen vào? Cô bênh vực cho thái độ làm việc cẩu thả này à? Hay cô cũng là loại người trẻ bây giờ, làm gì cũng hời hợt, thiếu chuyên nghiệp?". Tôi điếng người. Tôi chỉ có ý tốt, nhưng lại nhận về những lời lẽ nặng nề như một gáo nước lạnh. Không muốn làm to chuyện, tôi chỉ im lặng cúi đầu, cảm thấy vừa tức giận vừa ngượng ngùng. Bác gái lườm tôi một cái cuối cùng rồi bỏ đi. Cả buổi sáng hôm đó, tâm trạng tôi nặng trĩu vì cuộc va chạm không đáng có ấy.
Tối đến, khi tôi cùng Hùng bước vào căn nhà ấm cúng của anh, lòng tôi lại rộn ràng hồi hộp. Hùng cất tiếng gọi to: "Mẹ ơi, chúng con về rồi ạ! Con đưa bạn gái về ra mắt mẹ đây".
Ảnh minh họa: AI
Từ trong bếp, một người phụ nữ với dáng vẻ quen thuộc bước ra. Khi bà ngẩng đầu lên, nụ cười trên môi tôi đông cứng lại. Cổ họng tôi khô khốc. Đó chính là bác gái ở tiệm bánh sáng nay. Vẫn ánh mắt sắc sảo đó, vẫn gương mặt quý phái đó.
Bác gái cũng sững người khi nhận ra tôi. Ánh mắt bà lướt từ khuôn mặt bối rối của tôi xuống chiếc váy xanh ngọc lộng lẫy, và tôi thấy một nét kinh ngạc thoáng qua. Chắc bà đang nghĩ, cô gái ăn mặc sang trọng thế này lại chính là người đã "dạy đời" mình ở tiệm bánh.
Bữa cơm ra mắt diễn ra trong một không khí ngượng ngùng đến đáng sợ. Hùng không hiểu chuyện gì, vẫn vô tư kể về tôi, về công việc, về những ưu điểm của tôi. Mỗi lời khen của anh như một mũi kim châm vào sự im lặng căng thẳng giữa tôi và mẹ anh. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt bác, chỉ biết lí nhí trả lời từng câu hỏi. Chiếc váy 3 triệu trên người tôi bỗng trở nên nặng trịch, không còn là "bộ giáp" mà như một bộ quần áo đi mượn kệch cỡm. Nỗ lực tạo ấn tượng tốt đẹp của tôi đã tan thành mây khói từ 9 giờ sáng.
Trên đường về, Hùng hỏi sao trông tôi không vui. Tôi chỉ biết cười buồn. Tôi phải giải thích với anh thế nào đây? Rằng tôi và mẹ anh đã có một màn "chào hỏi" không thể nào tệ hơn? Chiếc váy lấp lánh vẫn treo trong tủ, nhưng tương lai của tôi và anh, sau buổi tối hôm đó, bỗng phủ một màu xám xịt mà tôi không biết làm cách nào để xua tan.
* Tâm sự của độc giả