Đóng

Dẫn bạn gái về ra mắt dịp Tết Trung thu, nhìn cách cô ấy cắt chiếc bánh nướng, mẹ tôi lắc đầu

  • Thủy Tiên (T/h)
(DS&PL) -

Đêm đó, tôi trằn trọc nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ. Trăng vẫn tròn và sáng, nhưng lòng tôi thì đầy những khoảng trống lo âu.

Trăng Trung thu năm nay có lẽ là vầng trăng sáng nhất, tròn nhất trong ký ức của tôi. Sáng không chỉ bởi tiết trời thu trong vắt, mà còn bởi niềm hân hoan khi lần đầu tiên tôi đưa Linh – cô gái tôi yêu hơn hai năm – về ra mắt gia đình. Tết Trung thu, Tết của đoàn viên, tôi đã nghĩ không có dịp nào trọn vẹn và ý nghĩa hơn thế.

Nhà tôi không quá cầu kỳ nhưng rất coi trọng những giá trị truyền thống. Mẹ tôi là một người phụ nữ điển hình của thế hệ trước, cả đời tần tảo, vun vén cho gia đình, luôn tin rằng cốt cách của một người phụ nữ thể hiện qua những việc nhỏ nhặt nhất. Trước khi về, tôi đã dặn dò Linh khá nhiều, nhưng tôi muốn cô ấy cứ là chính mình, bởi tôi yêu cô ấy vì sự hồn nhiên, chân thành và có phần thẳng thắn của một cô gái hiện đại.

Buổi tối hôm đó diễn ra thật ấm cúng. Bố tôi vui vẻ pha trà, em gái tíu tít khoe với Linh đủ thứ chuyện, còn mẹ, dù ít nói, nhưng tôi thấy trong ánh mắt bà ánh lên vẻ hài lòng. Bà hỏi han Linh chuyện công việc, gia đình một cách từ tốn. Linh cũng nhanh chóng hòa nhập, sự thông minh và duyên dáng của cô ấy dường như đã xóa tan mọi khoảng cách. Tôi thầm thở phào, lòng ngập tràn hạnh phúc.

Đỉnh điểm của đêm đoàn viên là khi mẹ tôi trân trọng đặt lên bàn chiếc bánh nướng thập cẩm – loại bánh mà bố tôi thích nhất. Chiếc bánh vàng ươm, được trang trí hoa văn tinh xảo, nằm gọn gàng trên chiếc đĩa gốm Bát Tràng. "Cả nhà mình cùng phá cỗ nào," mẹ nói và nhìn tôi đầy ẩn ý, như muốn trao cho tôi vinh dự cắt chiếc bánh tượng trưng cho sự sum vầy này.

Ảnh minh họa: AI

Nhưng Linh, có lẽ vì muốn thể hiện sự nhiệt tình và gần gũi, đã nhanh nhảu nói: "Bác để cháu giúp cho ạ! Cháu cắt bánh đẹp lắm." Mẹ tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu mỉm cười. Tôi cũng thấy vui vì sự chủ động của cô ấy.

Linh cầm con dao lên, dứt khoát và nhanh nhẹn. Nhưng thay vì khứa nhẹ nhàng thành tám phần đều nhau như những cánh hoa sen hé nở, tượng trưng cho sự viên mãn, đủ đầy mà mẹ tôi vẫn thường làm, cô ấy lại cắt phăng một đường chia đôi chiếc bánh. Rồi từ hai nửa đó, cô ấy lại cắt thành bốn, rồi tám miếng vuông vức, không đều nhau. Cô ấy làm điều đó một cách hồn nhiên, như thể đang cắt một chiếc bánh sinh nhật bình thường. "Xong rồi ạ! Cháu mời cả nhà," Linh vui vẻ nói, không hề nhận ra sự im lặng bất thường đang bao trùm lấy không gian.

Bố tôi ho nhẹ một tiếng. Em gái tôi hơi cúi mặt. Và mẹ, mẹ tôi không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn những miếng bánh bị cắt một cách "thực dụng" trên đĩa, rồi bà khẽ lắc đầu. Một cái lắc đầu rất nhẹ, nhưng trong mắt tôi lúc đó, nó nặng như ngàn cân. Nụ cười trên môi tôi vụt tắt. Không khí ấm cúng dường như đã bị nhát dao vô tư của Linh cắt nát tự lúc nào.

Tối đó, sau khi Linh về, mẹ gọi tôi vào phòng. Bà không trách mắng, chỉ nhỏ nhẹ bảo: "Mẹ không chê con bé. Nó xinh xắn, hoạt bát, có học thức. Nhưng con trai à, cái bánh Trung thu không chỉ để ăn cho no. Cách nó được cắt thể hiện sự tinh tế, sự trân trọng giá trị gia đình của người phụ nữ. Nhìn miếng bánh là biết người con gái có biết vun vén, có để ý đến những điều nhỏ nhặt hay không. Cái nếp nhà mình bao đời nay, cốt ở sự chỉn chu, khéo léo đó con ạ."

Tôi lặng người, không biết nói gì để bênh vực cho Linh, bởi những gì mẹ nói không sai theo quan điểm của bà. Tôi yêu Linh vì cô ấy không bị ràng buộc bởi những quy tắc nhỏ nhặt, vì sự tự do và phóng khoáng trong tâm hồn. Nhưng tôi cũng hiểu, với mẹ, những quy tắc nhỏ nhặt ấy lại chính là nền tảng xây dựng nên một gia đình.

Tôi nhận ra, con đường để Linh thực sự bước vào gia đình tôi, để dung hòa giữa hai thế hệ, hai luồng tư tưởng khác biệt, có lẽ sẽ còn dài và gập ghềnh hơn tôi tưởng rất nhiều. Và tất cả lại bắt đầu từ một chiếc bánh Trung thu…

* Tâm sự của độc giả

Tin nổi bật