Hà Nội đêm nay lại đổ mưa, cũng giống như lòng tôi lúc này, nặng trĩu và u ám. Tôi và anh đã yêu nhau được hơn hai năm, một tình yêu đủ đầy sự thấu hiểu, sẻ chia và luôn ngập tràn tiếng cười. Anh là một người đàn ông ấm áp, trưởng thành, là tất cả những gì tôi mong đợi ở người bạn đời. Thế nhưng, có một bức tường vô hình vẫn luôn ngăn cách chúng tôi đến với một tương lai trọn vẹn, và bức tường ấy được dựng lên bởi mẹ anh, chỉ vì một hành động vô tình của tôi trong ngày định mệnh cách đây một năm.
Tôi vẫn nhớ như in ngày đầu tiên về ra mắt gia đình anh. Suốt cả tuần trước đó, tôi đã lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Tôi chọn đi chọn lại bộ áo dài, chuẩn bị giỏ quà thật tươm tất, và tự dặn lòng phải thật chu đáo, lễ phép. Anh nắm tay tôi, trấn an rằng bố mẹ anh rất hiền và tâm lý, chỉ cần tôi cứ là chính mình.
Bữa cơm ra mắt được bác gái chuẩn bị vô cùng thịnh soạn. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, bác trai vui vẻ mời chúng tôi ngồi. Trong lúc bối rối và có phần choáng ngợp trước sự chu đáo của gia đình, tôi thấy anh chỉ tay về phía bàn ăn. Không suy nghĩ nhiều, tôi mỉm cười và nhanh nhẹn ngồi xuống chiếc ghế gỗ có lưng tựa cao nhất, trang trọng nhất ở đầu bàn, nghĩ rằng đó là vị trí dành cho khách.
Tôi bị mẹ của người yêu "ghét ra mặt" vì sai lầm tai hại ngày đầu ra mắt. Ảnh minh họa: AI
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được không khí trong phòng chùng xuống. Nụ cười trên môi bác gái vụt tắt, thay vào đó là một vẻ mặt sầm lại, khó tả. Bác trai hơi khựng lại, có chút bối rối. Anh đứng sau lưng tôi, vội vàng vỗ nhẹ vào vai và ra hiệu tôi đổi chỗ. Tôi ngơ ngác làm theo, chỉ kịp nhận ra đó là chiếc ghế mà bác trai, chủ nhà, luôn ngồi. Lòng tôi bỗng chốc nguội lạnh. Tôi đã phạm phải một sai lầm ngớ ngẩn, một điều tối kỵ trong văn hóa bữa cơm gia đình mà vì quá căng thẳng, tôi đã không nhận ra.
Suốt bữa ăn hôm đó, tôi gần như không nuốt nổi. Mọi câu hỏi thăm của bác trai đều được tôi đáp lại một cách máy móc, còn bác gái thì tuyệt nhiên không nói với tôi thêm một lời nào. Ánh mắt của bác không còn sự quan sát ban đầu, mà thay vào đó là một sự xét nét, lạnh lùng. Tôi biết, mình đã trở thành “cái gai” trong mắt bác.
Một năm đã trôi qua, ấn tượng xấu đó vẫn không cách nào gột rửa được. Mỗi lần tôi đến nhà, bác gái vẫn giữ thái độ xa cách. Bác chẳng bao giờ hỏi han tôi, thỉnh thoảng còn buông những lời bóng gió về "con gái thời nay không biết trên biết dưới". Anh đã nhiều lần tìm cách giải thích giúp tôi, rằng đó chỉ là sự vô tâm do tôi quá hồi hộp, nhưng dường như mọi nỗ lực đều vô ích.
Tình yêu của chúng tôi vẫn ở đó, vẫn nồng nàn, nhưng mỗi khi nghĩ đến mẹ anh, tôi lại thấy một nỗi bất an to lớn. Liệu một sai lầm vô tình có thật sự đáng để người ta phán xét cả một con người? Liệu tôi có còn cơ hội để bác nhìn tôi bằng một ánh mắt khác, hay vết rạn nứt từ chiếc ghế định mệnh ngày hôm đó sẽ mãi mãi không thể hàn gắn? Mưa ngoài kia vẫn rơi, và lòng tôi cũng đang mưa…
*Lưu ý: Bài viết được kể dưới góc nhìn tâm sự và dựa trên trí tưởng tượng, không nhằm ám chỉ bất kỳ cá nhân hay câu chuyện có thật nào.