Hà Nội một chiều hè, lá vàng xao xác bay ngoài cửa sổ văn phòng. Tôi nhận được tin nhắn trong nhóm chat cũ của lớp 12: “Cuối tuần này họp lớp kỷ niệm 10 năm ra trường nhé mọi người!”. Mười năm. Một con số tròn trĩnh đến giật mình. Mười năm kể từ ngày chúng tôi, những cô cậu học trò ngây ngô trong tà áo dài trắng, chính thức nói lời tạm biệt mái trường cấp ba, tạm biệt những tháng ngày trong veo nhất của tuổi trẻ.
Lòng tôi xao động một cách kỳ lạ. Có chút háo hức, chút tò mò, và cả một chút lo âu không tên. Mười năm qua, tôi đã trở thành một người phụ nữ 28 tuổi, có một công việc ổn định trong một công ty truyền thông, có một mối tình vài năm đủ để gọi là bình yên. Cuộc sống cứ thế trôi đi, phẳng lặng và an toàn trong cái guồng quay mà người ta vẫn gọi là "trưởng thành". Tôi tự hỏi bạn bè mình giờ ra sao? Những gương mặt thân quen ngày ấy, liệu có còn nhận ra nhau giữa dòng đời vội vã?
Và trong mớ suy nghĩ hỗn độn ấy, một cái tên bất chợt hiện lên khiến tim tôi lỡ một nhịp: Hải. Cậu ấy là mối tình đầu của tôi, là chàng trai có nụ cười tỏa nắng và giọng nói ấm áp đã chiếm trọn trái tim cô bé 17 tuổi ngày ấy. Tình cảm học trò trong sáng, chỉ dám nhìn nhau từ xa, chuyền tay nhau cuốn sổ chép nhạc, hay đỏ mặt khi vô tình chạm tay trong giờ thể dục. Chúng tôi chưa từng nói một lời yêu, để rồi mùa hè năm ấy, mỗi đứa một phương trời đại học, mối tình không tên cũng lặng lẽ trôi vào dĩ vãng.
Buổi họp lớp diễn ra tại một nhà hàng sang trọng. Không khí ban đầu có chút ngượng ngùng, nhưng rồi những cái ôm thật chặt, những tiếng cười giòn tan đã nhanh chóng xóa tan khoảng cách. Ai cũng khác. Những cô bạn điệu đà ngày xưa nay đã là mẹ của hai, ba đứa trẻ. Những cậu bạn nghịch ngợm giờ đã là những người đàn ông chững chạc, nói chuyện về công việc, về nhà cửa, xe cộ. Tôi vui vẻ hòa mình vào câu chuyện, kể về cuộc sống của mình, lắng nghe hành trình của bạn bè.
Rồi Hải đến. Cậu ấy bước vào, vẫn dáng người cao gầy, vẫn nụ cười ấy, chỉ có thêm chút phong trần, sương gió của một người đàn ông đã trải nghiệm. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Cậu ấy mỉm cười, một nụ cười quen thuộc đến đau lòng. Cậu tiến về phía tôi.
Tham gia họp lớp sau 10 năm ra trường, câu nói của tình đầu khiến tôi sốc nặng. Ảnh minh họa: AI
Chúng tôi nói những câu chuyện phiếm. Về công việc, về gia đình, về những người bạn chung. Hải giờ là kiến trúc sư, công việc đưa cậu đi khắp nơi. Cậu kể về những công trình mình tâm huyết, về những vùng đất đã đi qua. Ánh mắt cậu lấp lánh đam mê, khác hẳn với sự bình ổn có phần tẻ nhạt trong mắt tôi mỗi khi nói về những bản báo cáo và kế hoạch truyền thông lặp đi lặp lại.
Khi bữa tiệc đã về cuối, chúng tôi tình cờ đứng cạnh nhau ở ban công, nhìn xuống dòng xe cộ hối hả của thành phố về đêm. Sau một khoảng lặng, Hải đột nhiên quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói trầm ấm nhưng chứa đựng điều gì đó khó tả:
"Này, tớ hỏi thật nhé..."
Tôi gật đầu, lòng có chút hồi hộp.
"Ngày xưa cậu mạnh mẽ và cá tính lắm mà, không sợ trời không sợ đất. Sao bây giờ... trông cậu lại có vẻ mệt mỏi và an phận thế?"
Câu nói của Hải như một nhát búa vô hình giáng mạnh vào tâm trí tôi. Sốc. Tôi thực sự sốc nặng. Tai tôi ù đi, cổ họng nghẹn đắng không thể thốt nên lời. Không phải là một lời hỏi thăm, không phải một lời tiếc nuối về chuyện quá khứ. Mà là một nhận xét, một sự thật trần trụi mà chính tôi cũng chưa bao giờ dám đối diện.
Mạnh mẽ và cá tính? Phải rồi, tôi của mười năm trước là cô bé dám đứng lên tranh luận với thầy cô, dám một mình đi xe buýt đến một nơi xa lạ chỉ vì tò mò, dám viết những câu chuyện đầy mộng mơ và hoài bão. Còn tôi bây giờ? Tôi hài lòng với mức lương ổn định, ngại thay đổi vì sợ rủi ro, những đam mê xưa cũ đã bị xếp gọn vào một góc ký ức phủ bụi. Vòng xoáy cơm áo gạo tiền, những mối quan hệ xã giao đã bào mòn tôi lúc nào không hay. Tôi đã tự nhốt mình trong một chiếc lồng an toàn do chính mình tạo ra.
Tôi không trả lời Hải, chỉ gượng cười rồi kiếm cớ ra về sớm. Trên đường lái xe về nhà, ánh đèn thành phố nhòe đi trước mắt. Câu nói của cậu ấy cứ vang vọng trong đầu tôi. Người ta thường sợ hãi khi gặp lại tình cũ, sợ rằng mình không đủ tốt, không đủ thành công. Nhưng cú sốc lớn nhất của tôi lại đến từ việc nhận ra mình đã đánh mất chính bản thân mình qua lời của người từng hiểu mình nhất.
Đêm đó, tôi đã khóc. Không phải vì tiếc nuối một mối tình, mà vì thương cho cô gái 17 tuổi đầy nhiệt huyết bên trong tôi đã bị bỏ quên quá lâu. Buổi họp lớp 10 năm, cứ ngỡ chỉ là một dịp để ôn lại kỷ niệm, lại vô tình trở thành một cột mốc buộc tôi phải nhìn lại và chất vấn chính cuộc đời mình. Câu nói của Hải, dù phũ phàng, nhưng có lẽ lại là món quà quý giá nhất tôi nhận được sau một thập kỷ. Nó đánh thức tôi, buộc tôi phải tự hỏi: Mình có đang thực sự sống cuộc đời mà mình mong muốn?
*Lưu ý: Bài viết được kể dưới góc nhìn tâm sự và dựa trên trí tưởng tượng, không nhằm ám chỉ bất kỳ cá nhân hay câu chuyện có thật nào.