Tôi là Lan, một người mẹ đơn thân đã bước qua tuổi 30. Cuộc sống của tôi gói gọn trong hai từ "cố gắng" kể từ ngày bé Bi, thiên thần nhỏ của tôi chào đời mà không có một người cha bên cạnh. Mối tình thời sinh viên của tôi và Hải đã kết thúc trong nước mắt khi gia đình anh kịch liệt phản đối. Họ cho rằng tôi không môn đăng hộ đối, không xứng đáng bước chân vào gia đình danh giá của họ. Bụng mang dạ chửa, tôi nuốt ngược nước mắt vào trong, lặng lẽ rời xa anh và thành phố ấy để bắt đầu cuộc sống mới.
Suốt 5 năm qua, tôi làm đủ mọi nghề để lo cho con một cuộc sống đủ đầy nhất có thể. Từ nhân viên văn phòng, bán hàng online buổi tối, đến nhận thêm việc dịch thuật vào cuối tuần. Vất vả là thế, nhưng chỉ cần nhìn nụ cười của bé Bi, mọi mệt mỏi trong tôi đều tan biến.
Điều kỳ lạ bắt đầu xuất hiện cách đây gần 4 năm, khi Bi tròn một tuổi. Đều đặn vào ngày mùng 5 hàng tháng, tài khoản ngân hàng của tôi lại vang lên tiếng "ting ting" báo hiệu một khoản tiền 5 triệu đồng được chuyển vào. Nội dung chuyển khoản luôn trống trơn và người gửi là một cái tên hoàn toàn xa lạ, được hệ thống ngân hàng mã hóa. Ban đầu, tôi hoảng sợ, nghĩ rằng ai đó đã chuyển nhầm. Tôi đã liên hệ ngân hàng để tìm cách trả lại nhưng họ nói thông tin người gửi được bảo mật. Tháng thứ hai, rồi tháng thứ ba, khoản tiền ấy vẫn đều đặn xuất hiện.
Hàng tháng có người gửi tiền nuôi con, mẹ đơn thân sững sờ khi phát hiện bí mật động trời đằng sau. Ảnh minh họa: Ai
Dần dần, tôi coi đó như một phép màu, một sự giúp đỡ thầm lặng mà cuộc đời ban tặng cho hai mẹ con. Tôi tự nhủ có lẽ một người tốt bụng nào đó biết được hoàn cảnh của mình nên đã ra tay tương trợ. Khoản tiền đó không lớn, nhưng nó giúp tôi trang trải tiền thuê nhà, lo cho con những hộp sữa tốt hơn, những bộ quần áo mới tươm tất hơn. Trong lòng, tôi luôn mang một sự biết ơn vô hạn với người "ân nhân" giấu mặt ấy. Đôi lúc, tôi thoáng nghĩ đến Hải, liệu có phải anh đang âm thầm chu cấp cho con không? Nhưng rồi tôi lại gạt đi, anh đã có gia đình riêng, có cuộc sống riêng, có lẽ nào còn vương vấn gì đến mẹ con tôi.
Bí mật có lẽ sẽ được chôn vùi mãi mãi nếu không có ngày bé Bi đột ngột phải nhập viện vì sốt vi-rút cấp tính. Nhìn con nằm lả trên giường bệnh, lòng tôi như lửa đốt. Viện phí, thuốc men đổ dồn lên vai khiến tôi kiệt quệ. Đúng lúc ấy, tiếng "ting ting" quen thuộc lại vang lên, nhưng lần này số tiền không phải là 5 triệu mà là 30 triệu đồng. Kèm theo đó là một dòng tin nhắn duy nhất, ngắn ngủi nhưng khiến tôi sững sờ: "Lo cho cháu nội của bà".
"Cháu nội của bà"? Trái tim tôi như hẫng đi một nhịp. Sững sờ, choáng váng và rồi là một nỗi chua xót không tên len lỏi vào từng thớ thịt. Người gửi tiền không phải ai khác, chính là mẹ của Hải – người phụ nữ năm xưa đã dùng những lời lẽ cay độc nhất để sỉ vả, ép tôi phải rời xa con trai bà.
Cầm điện thoại trên tay mà tôi run lẩy bẩy. Tại sao? Tại sao lại là bà ấy? Bà hận tôi, khinh miệt tôi, tại sao lại âm thầm gửi tiền cho mẹ con tôi suốt những năm qua? Hàng ngàn câu hỏi xoáy sâu vào tâm trí tôi. Sự biết ơn bao năm qua bỗng chốc hóa thành một mớ cảm xúc hỗn độn vừa giận, vừa thương, vừa chua xót.
Sau khi Bi khỏe lại, tôi lấy hết can đảm, tìm đến địa chỉ nhà cũ của Hải. Đón tôi là một người phụ nữ tóc đã điểm bạc, dáng vẻ tiều tụy hơn rất nhiều so với hình ảnh quyền quý trong trí nhớ của tôi. Nhìn thấy tôi, bà không ngạc nhiên, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ.
Bà kể, sau khi tôi đi, Hải đã suy sụp một thời gian dài. Anh kết hôn theo sự sắp đặt của gia đình nhưng không hề có hạnh phúc. Vài năm trước, anh mới thú nhận với bà rằng anh đã có một đứa con trai với tôi. Bà đã sốc, đã dằn vặt và trên hết là sự hối hận muộn màng. Bà bí mật tìm hiểu về cuộc sống của mẹ con tôi. Càng biết tôi một mình vất vả nuôi con, lòng bà lại càng đau như cắt. Bà không dám xuất đầu lộ diện vì xấu hổ, vì mặc cảm tội lỗi, chỉ có thể dùng cách này để bù đắp một phần nào cho đứa cháu nội mà bà đã từng nhẫn tâm chối bỏ.
Nghe những lời tâm sự đứt quãng của bà, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi. Sự oán hận trong lòng tôi bỗng nhiên tan biến, chỉ còn lại sự cảm thông cho một người mẹ, một người bà cũng đau khổ theo cách riêng. Bí mật động trời ấy, cuối cùng lại là sợi dây kết nối những trái tim đã từng tổn thương lại với nhau. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, Bi sẽ không còn đơn độc. Cháu đã có một người bà, dẫu muộn màng, nhưng vẫn luôn dõi theo và yêu thương cháu vô điều kiện.
*Lưu ý: Bài viết được kể dưới góc nhìn tâm sự và dựa trên trí tưởng tượng, không nhằm ám chỉ bất kỳ cá nhân hay câu chuyện có thật nào.