Đóng

Phát hiện chồng nhắn tin với "Em gái mưa", cách anh phản ứng khiến tôi suy sụp

  • Thủy Tiên
(DS&PL) -

Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho một trận cãi vã, cho những lời giải thích nhưng phản ứng của anh khiến tôi thực sự suy sụp.

Hà Nội chiều nay mưa rả rích, cũng như lòng tôi đang trĩu nặng một nỗi hoang mang và đổ vỡ. Tôi ngồi đây, trong chính ngôi nhà mà tôi và anh đã cùng nhau vun đắp suốt 5 năm qua, nhưng sao thấy nó xa lạ và lạnh lẽo đến thế. Tổ ấm mà tôi từng tự hào, niềm tin mà tôi từng đặt trọn vẹn, dường như đã vỡ tan chỉ vì những dòng tin nhắn và cách anh phản ứng sau đó.

Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi tối bình thường như bao buổi tối khác. Anh đang tắm, điện thoại để trên bàn và màn hình bất chợt sáng lên với một tin nhắn Zalo. Không phải tôi cố tình soi mói, nhưng cái tên "Em gái mưa" cùng dòng xem trước "Mai mình gặp nhau chỗ cũ anh nhé" đã như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Tim tôi đập loạn xạ, tay chân run rẩy. Lấy hết can đảm, tôi mở khóa điện thoại, điều mà trước đây tôi chưa bao giờ làm vì tuyệt đối tin tưởng anh.

Cả một thế giới bí mật hiện ra trước mắt tôi. Không chỉ là những cuộc hẹn, mà còn là những lời lẽ quan tâm, những câu từ ngọt ngào, hờn dỗi mà đáng lẽ ra chỉ dành cho tôi. Họ gọi nhau là "anh - em", kể cho nhau nghe những chuyện vặt vãnh trong ngày và anh còn nói "nhớ em" với người con gái đó. Tôi chết lặng. Người chồng đầu ấp tay gối, người luôn nói yêu tôi, người mà tôi ngỡ là cả thế giới của mình, lại đang xây dựng một mối quan hệ mập mờ, đầy tình tứ với một người phụ nữ khác.

Cơn sốc qua đi, thay vào đó là nỗi đau đớn đến tột cùng. Tôi cố giữ bình tĩnh, đợi anh bước ra và đưa cho anh xem chiếc điện thoại. Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho một trận cãi vã, cho những lời giải thích, dù là giả dối. Nhưng không, phản ứng của anh mới là thứ khiến tôi thực sự suy sụp.

Phát hiện chồng nhắn tin với "Em gái mưa", cách anh phản ứng khiến tôi suy sụp. Ảnh minh họa: AI 

Anh không hề tỏ ra bối rối hay tội lỗi. Anh chỉ liếc nhìn màn hình, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, pha chút khó chịu. "Chỉ là bạn bè thôi mà, em làm gì căng thẳng vậy?", anh buông một câu hờ hững. Khi tôi nức nở hỏi tại sao bạn bè lại có thể nhắn những lời lẽ như vậy, anh gắt lên: "Sao em lại tự ý xem điện thoại của anh? Đó là quyền riêng tư!".

Anh không một lời giải thích về người con gái kia là ai. Không một lời xin lỗi vì đã làm tôi tổn thương. Không một cái ôm để trấn an tôi. Thay vào đó, anh đổ lỗi cho tôi đã xâm phạm sự riêng tư của anh, coi nỗi đau của tôi như một sự phiền nhiễu, một việc bé xé ra to. Anh im lặng, mặc cho tôi ngồi đó khóc nấc lên trong bất lực. Sự im lặng của anh còn đáng sợ hơn ngàn vạn lời chối tội. Nó như một lời khẳng định ngầm rằng tôi không có quyền được biết, không có quyền được đau, và vị trí của tôi trong lòng anh không còn quan trọng như tôi nghĩ.

Đêm đó, chúng tôi ngủ chung giường nhưng quay lưng vào nhau, giữa chúng tôi là một khoảng không lạnh buốt. Tôi nhận ra, điều làm tôi gục ngã không hoàn toàn là sự tồn tại của người thứ ba, mà là thái độ của anh. Sự thờ ơ, lạnh lùng và cách anh coi nhẹ cảm xúc của tôi đã bóp nghẹt trái tim tôi, phá hủy toàn bộ niềm tin và sự tôn trọng tôi dành cho anh. Ngôi nhà này vẫn còn đây, người đàn ông tôi yêu vẫn ở cạnh bên, nhưng sao tôi cảm thấy cô độc và lạc lõng đến thế? Giờ đây, tôi phải làm gì với cuộc hôn nhân đầy vết nứt này?

*Lưu ý: Bài viết được kể dưới góc nhìn tâm sự của độc giả.

Tin nổi bật