Đóng

Chồng kiếm 150 triệu/tháng nhưng chỉ đưa vợ 15 triệu lo sinh hoạt gia đình, cô nói một câu khiến anh xấu hổ

  • Thủy Tiên
(DS&PL) -

Chỉ một câu hỏi thôi, anh sững người, gương mặt anh biến sắc. Sự tự tin và có phần gia trưởng thường ngày trên nét mặt anh bỗng tan biến.

Tôi và chồng lấy nhau gần mười năm, có với nhau hai đứa con đủ nếp đủ tẻ. Trong mắt bạn bè, tôi là người phụ nữ có số hưởng. Chồng tôi, Hùng, là một kỹ sư trưởng cho công ty nước ngoài, tài giỏi, thăng tiến nhanh. Mức lương sau thuế của anh mỗi tháng là 150 triệu đồng, một con số mà có lẽ nhiều người cả năm cũng không dành dụm được. Chúng tôi sống trong một căn chung cư cao cấp, con cái học trường quốc tế, cuối tuần thỉnh thoảng đổi gió bằng những chuyến đi nghỉ dưỡng sang chảnh. Ai nhìn vào cũng xuýt xoa, ngưỡng mộ.

Nhưng có một sự thật nằm sau cánh cửa nhà tôi mà chỉ mình tôi biết. Mỗi đầu tháng, Hùng chuyển khoản cho tôi đúng 15 triệu. Con số này, trong suốt 3 năm nay, chưa bao giờ thay đổi. Với 15 triệu đó, tôi phải lo liệu tất cả: tiền ăn uống ba bữa cho bốn người, tiền điện nước, mạng internet, phí dịch vụ chung cư, tiền xăng xe cho tôi đưa đón con, tiền học thêm các môn năng khiếu của hai đứa, và cả những khoản không tên như hiếu hỉ, thăm hỏi hai bên gia đình.

Tôi đã từng là một kế toán viên có năng lực. Ngày đó, chúng tôi cùng nhau khởi đầu từ con số không. Khi công việc của Hùng ngày một tốt hơn, anh nói muốn tôi ở nhà để toàn tâm toàn ý chăm lo cho con cái, làm hậu phương vững chắc cho anh. Tôi đã đồng ý, vì tôi yêu anh và tin rằng sự hy sinh của mình sẽ vun đắp cho tổ ấm này.

Những ngày đầu, 15 triệu có thể gọi là tạm ổn. Nhưng khi bọn trẻ lớn hơn, khi vật giá leo thang từng ngày, con số đó bắt đầu khiến tôi ngạt thở. Tôi xoay xở đủ cách, đi siêu thị phải cầm theo máy tính, mua mớ rau cũng phải đắn đo. Con gái muốn mua một bộ váy công chúa mới, tôi phải khất lần. Con trai muốn đổi chiếc xe đạp cũ, tôi đành im lặng. Mỗi lần như vậy, lòng tôi lại quặn thắt. Tôi không dám mua cho mình một thỏi son mới, chiếc áo tôi mặc đi cà phê với bạn bè đã sờn vai từ bao giờ. Tôi cảm thấy mình giống một người quản gia đang cố gắng hoàn thành công việc với một ngân sách eo hẹp, chứ không phải một người vợ đang cùng chồng xây dựng gia đình.

Trong khi đó, Hùng không bao giờ phải nghĩ về những chuyện vụn vặt đó. Anh mua một chiếc đồng hồ mới giá vài chục triệu chỉ vì “thích”. Anh sẵn sàng chi đãi bạn bè một bữa nhậu sang trọng mà không cần nhìn giá. Anh nói đó là “quan hệ”, là “bộ mặt” của anh. Tôi hiểu, nhưng không thể không chạnh lòng. Tiền trong tài khoản anh là những con số nhảy múa, còn tiền trong tay tôi là những tờ bạc được đếm đi đếm lại đến nhàu nát.

Đỉnh điểm là tối hôm qua. Sau khi chi một khoản kha khá để mừng thọ bà nội, tôi thấy số tiền còn lại cho nửa tháng chỉ vẻn vẹn hơn hai triệu. Tôi lấy hết can đảm, ngồi xuống bên chồng khi anh đang xem báo cáo trên laptop. Tôi nhẹ nhàng nói: "Anh ơi, tháng này mình hơi hụt. Anh có thể... đưa em thêm một chút được không?"

Hùng rời mắt khỏi màn hình, nhìn tôi, đôi mày hơi cau lại. Anh thở dài: "Em lại tiêu gì mà nhanh hết thế? 15 triệu chứ có ít đâu. Em phải học cách chi tiêu khoa học hơn đi chứ. Anh đi làm vất vả kiếm tiền, cũng là để lo cho tương lai của cả nhà, để đầu tư cái lớn, chứ đâu thể cứ đổ hết vào mấy chuyện lặt vặt hàng ngày được."

Ảnh minh họa: AI

Câu nói của anh như một nhát dao đâm vào lòng tự trọng của tôi. "Vất vả"? "Chi tiêu khoa học"? "Chuyện lặt vặt"? Nước mắt tôi chực trào ra nhưng tôi đã cố kìm lại. Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt anh, giọng bình thản đến lạ:

"Anh à, 15 triệu này... là anh thuê em làm quản gia, hay là anh đang cùng em xây dựng một tổ ấm?"

Anh im lặng, một sự im lặng nặng nề đến đáng sợ. Anh nhìn tôi, rồi nhìn quanh căn nhà sạch sẽ, tươm tất. Anh nhìn vào mâm cơm nóng hổi tôi vừa dọn ra vẫn còn đang đợi anh. Có lẽ, lần đầu tiên sau nhiều năm, anh thực sự "thấy" được những gì tôi làm. Anh không nói thêm lời nào, lẳng lặng cầm điện thoại lên và tôi nghe thấy tiếng "tít tít" báo tin nhắn chuyển khoản.

Nhưng số tiền được chuyển thêm không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là câu hỏi của tôi đã chạm đến nơi sâu nhất trong lòng anh. Tôi không biết từ ngày mai mọi chuyện sẽ thay đổi ra sao, nhưng tôi hy vọng rằng sự xấu hổ thoáng qua trên gương mặt anh tối nay sẽ là khởi đầu để anh nhận ra rằng, một tổ ấm thực sự không được xây bằng tiền của một người, mà phải được vun đắp bằng sự trân trọng và sẻ chia của cả hai.

Tin nổi bật