Cuộc sống vợ chồng, cũng như hành trình làm cha mẹ, chưa bao giờ là một con đường bằng phẳng. Sẽ có những lúc chúng ta cảm thấy bất lực, hoang mang trước những tình huống dở khóc dở cười. Với tôi, một trong những khoảnh khắc khó xử nhất chính là khi đang nghiêm khắc dạy con thì lại bị chính mẹ ruột của mình xen vào bênh cháu. Nhưng cũng chính trong những lúc như thế, tôi lại càng thêm trân trọng và nể phục người bạn đời của mình.
Chiều cuối tuần, không khí gia đình đang êm ả thì bỗng trở nên căng thẳng vì cu Bon, cậu con trai 5 tuổi của tôi, nhất quyết không chịu dọn đồ chơi sau khi đã bày bừa khắp phòng khách. Tôi đã nhẹ nhàng nhắc nhở hai lần nhưng con vẫn vờ như không nghe thấy, mắt không rời màn hình tivi. Kiên nhẫn của người mẹ có hạn, tôi tắt tivi và yêu cầu con thực hiện ngay lập tức.
"Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Chơi xong phải dọn dẹp gọn gàng. Nếu con không nghe lời, cuối tuần này con sẽ không được đi công viên nữa." - Tôi nói, cố gắng giữ giọng thật nghiêm túc.
Cu Bon thấy mẹ cương quyết thì bắt đầu mếu máo, rồi òa khóc nức nở. Đúng lúc "cao trào" ấy, mẹ tôi từ trong phòng bước ra, vội vàng ôm chầm lấy cháu ngoại.
"Ôi cháu của bà, sao lại khóc thế này? Mẹ mắng gì con à? Nín đi, có bà đây rồi. Trẻ con nó có biết gì đâu mà mắng nó nặng lời thế. Để đấy tí bà dọn cho, có gì to tát đâu."
Câu nói của mẹ như một gáo nước lạnh dội vào nỗ lực dạy con của tôi. Cảm giác bất lực, hụt hẫng và cả một chút tức giận xâm chiếm lấy tôi. Con trai tôi, được bà bênh, càng được đà khóc to hơn, nép vào lòng bà như tìm được một "đồng minh" vững chắc. Tôi biết mẹ thương cháu, nhưng cách thương này đang vô tình làm hỏng quy tắc mà vợ chồng tôi cố gắng xây dựng cho con. Tôi định lên tiếng tranh luận với mẹ, nhưng rồi lại thôi, vì biết rằng điều đó chỉ khiến không khí thêm căng thẳng và hình ảnh của tôi trong mắt con lại càng "xấu xí".
Ảnh minh họa: AI
Đúng lúc ấy, chồng tôi, người nãy giờ vẫn im lặng quan sát mọi chuyện từ góc phòng, từ tốn bước lại. Anh không vội vã trách mắng con hay gay gắt với mẹ vợ. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh mẹ, khẽ đặt tay lên vai bà.
"Mẹ à, con biết mẹ thương Bon. Vợ chồng con cũng thương cháu lắm." - Anh mở lời, giọng điệu vô cùng ấm áp và chân thành. "Nhưng mà mẹ ơi, vợ con đang dạy cho cháu tính tự lập và trách nhiệm. Đây là việc của bạn Bon, bạn ấy cần phải học cách tự giải quyết hậu quả việc mình làm. Nếu hôm nay bà dọn giúp, ngày mai bạn ấy sẽ lại ỷ lại và không bao giờ lớn được."
Rồi anh quay sang con trai, ánh mắt vẫn dịu dàng nhưng giọng nói đã có phần nghiêm khắc hơn: "Bon, con là một chàng trai mạnh mẽ phải không nào? Bố tin là con có thể tự mình dọn dẹp 'bãi chiến trường' này. Dọn xong, bố sẽ thưởng cho con một câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ. Con muốn nghe chuyện gì nào?"
Cu Bon nín khóc, ngước nhìn bố rồi lại nhìn bà. Lời nói của chồng tôi vừa như một sự khích lệ, vừa là một mệnh lệnh không thể chối từ. Cậu nhóc sụt sùi một lúc rồi cũng tự giác đứng dậy, bắt đầu nhặt từng món đồ chơi cho vào giỏ.
Mẹ tôi nghe con rể nói thì im lặng. Bà nhìn tôi, ánh mắt có chút ái ngại. Bà hiểu ra rằng mình đã can thiệp không đúng lúc. Chồng tôi không hề chỉ trích hay làm mẹ mất mặt trước con cháu. Anh dùng sự tôn trọng và những lời lẽ thấu tình đạt lý để phân tích vấn đề. Anh không đứng về phía tôi một cách mù quáng, cũng không làm phật lòng mẹ. Anh đứng về phía lẽ phải, về phía sự phát triển lâu dài của con trẻ.
Tối hôm đó, khi con đã ngủ say, chồng ôm tôi vào lòng và nói: "Anh biết hôm nay em đã rất khó xử. Cảm ơn em đã kiềm chế. Dạy con là hành trình dài, chúng ta cần phải kiên nhẫn, không chỉ với con mà còn với cả ông bà nữa."
Tôi nhận ra rằng, để giữ được hòa khí gia đình và thống nhất trong cách dạy con, vai trò của người chồng, người cha vô cùng quan trọng. Sự khéo léo, tinh tế và một trái tim ấm áp của anh không chỉ hóa giải một tình huống căng thẳng mà còn khiến tôi cảm thấy mình được tôn trọng, được thấu hiểu và không hề đơn độc trên hành trình làm mẹ đầy gian nan này.
* Tâm sự của độc giả