Chắc hẳn trong đời, ai cũng từng có một người bạn thân, người mà ta tin tưởng trao đi mọi bí mật, sẻ chia từng niềm vui nỗi buồn, người mà ta ngỡ sẽ cùng mình đi qua những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất. Tôi cũng đã từng có một người bạn như thế. Chúng tôi gọi nhau là tri kỷ. Nhưng rồi, chính sự tin tưởng ấy đã trở thành con dao sắc lẹm, đâm một nhát thật sâu vào trái tim tôi, vào ngày tôi phát hiện ra mình bị chính người bạn thân ấy chơi xấu.
Chúng tôi quen nhau từ những ngày đầu bỡ ngỡ bước chân vào đại học, cùng nhau trải qua bốn năm thanh xuân rực rỡ. Từ việc chia nhau từng gói mì tôm cuối tháng, đến việc thức trắng đêm ôn thi, hay khóc sưng mắt vì một mối tình dang dở, không có chuyện gì chúng tôi không kể cho nhau nghe. Ra trường, chúng tôi may mắn được nhận vào làm chung một công ty, ở hai phòng ban khác nhau nhưng vẫn luôn gắn bó. Tôi đã từng nghĩ rằng, tình bạn này sẽ là một trong những tài sản quý giá nhất mà tôi có được trong đời.
Ảnh minh họa: AI
Cú sốc ập đến vào một buổi chiều cuối năm. Công ty tôi có một dự án quan trọng, là cơ hội để những nhân viên trẻ như chúng tôi khẳng định năng lực và có bước tiến lớn trong sự nghiệp. Tôi đã dốc hết tâm huyết, thức nhiều đêm không ngủ để xây dựng một bản kế hoạch chi tiết, một ý tưởng mà tôi tin rằng sẽ tạo ra đột phá. Và vì quá tin tưởng, tôi đã chia sẻ toàn bộ ý tưởng còn đang dang dở ấy với người bạn thân của mình, mong nhận được một lời góp ý chân thành. Cô ấy đã lắng nghe rất chăm chú, còn khen tôi không ngớt lời.
Thế rồi, ngày trình bày dự án trước ban lãnh đạo, tôi đã chết lặng. Người bước lên bục, trình bày rành rọt, tự tin chính là bạn thân của tôi. Và bản kế hoạch cô ấy đưa ra, đến 90% là ý tưởng, là chất xám, là những đêm không ngủ của tôi. Cô ấy chỉ thay đổi một vài chi tiết nhỏ, thêm thắt vài số liệu để biến nó thành của mình. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy chỉ thoáng bối rối rồi nhanh chóng lảng đi, tiếp tục bài thuyết trình một cách xuất sắc.
Cảm giác lúc đó không một ngôn từ nào có thể diễn tả hết. Đó không chỉ là sự tức giận vì bị cướp công, mà còn là nỗi đau đớn tột cùng của sự phản bội. Thế giới của tôi như sụp đổ. Người tôi tin tưởng nhất đã nhẫn tâm đâm sau lưng tôi một nhát dao chí mạng.
Đêm đó, tôi đã khóc cạn nước mắt. Tôi muốn gào lên, muốn đến chất vấn cô ấy, muốn phanh phui tất cả mọi chuyện trước toàn công ty. Nhưng rồi, trong giây phút bình tâm hiếm hoi, một suy nghĩ khác lóe lên. Nếu tôi làm ầm ĩ mọi chuyện, có thể tôi sẽ hả hê trong giây lát, nhưng rồi sao? Mọi người sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, còn cô ấy có thể sẽ chối bay chối biến. Cuộc chiến đó chỉ khiến cả hai chúng tôi thêm thảm hại.
Và rồi, tôi quyết định sẽ âm thầm làm một điều.
Tôi không nói gì cả. Tôi nuốt ngược nước mắt và sự uất hận vào trong. Sáng hôm sau, tôi vẫn đến công ty, vẫn mỉm cười chào đồng nghiệp, vẫn gật đầu khi chạm mặt cô ấy. Nhưng nụ cười đó đã không còn sự ấm áp của tình bạn. Sự im lặng của tôi chính là vũ khí lớn nhất. Tôi không cho cô ấy cơ hội để giải thích, cũng không cho cô ấy cơ hội để thấy tôi gục ngã.
Thay vì chìm đắm trong đau khổ, tôi biến nỗi đau thành động lực. Tôi lao vào công việc như một con thiêu thân. Tôi tự nhủ rằng, ý tưởng có thể bị đánh cắp, nhưng năng lực và bản lĩnh thì không. Tôi nhận những dự án khó nhằn nhất, tự học thêm những kỹ năng mới, xây dựng các mối quan hệ chuyên nghiệp. Mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, hình ảnh của sự phản bội lại hiện lên, thôi thúc tôi phải mạnh mẽ hơn, phải thành công hơn nữa. Tôi phải chứng minh rằng, giá trị của tôi không nằm ở một bản kế hoạch duy nhất, mà nằm ở chính con người tôi.
Sáu tháng sau, tôi được đề bạt lên vị trí trưởng nhóm của một dự án mới, một dự án còn lớn hơn cả dự án ngày trước. Ngày nhận quyết định, tôi thấy cô ấy nhìn tôi từ xa, trong ánh mắt là sự ngỡ ngàng, ghen tị và có lẽ là một chút hối hận. Tôi chỉ khẽ mỉm cười, một nụ cười bình thản.
Việc âm thầm tôi làm không phải là để hủy hoại cô ấy, mà là để xây dựng lại chính mình từ đống tro tàn của sự phản bội. Tôi mất đi một người bạn thân, nhưng tôi đã tìm lại được phiên bản mạnh mẽ, kiên cường và đầy giá trị của bản thân. Và đó, mới là điều quan trọng nhất.
* Tâm sự của độc giả