Đóng

Vợ ngoại tình, chồng ly hôn và màn dằn mặt không tiếng trách móc nhưng đau đến tận cùng

  • Thủy Tiên
(DS&PL) -

Không ồn ào, không bạo lực. Chỉ là một sự trừng phạt bằng chính ký ức, một bản án chung thân của sự hối hận mà cô ấy sẽ phải tự mình thi hành đến hết cuộc đời.

Tôi đặt bút ký vào tờ đơn ly hôn, nét mực đi một đường lạnh lùng, dứt khoát, giống hệt như cách tôi kết thúc 10 năm hôn nhân của mình. Bên kia bàn, vợ tôi - người phụ nữ tôi từng nguyện dùng cả đời để yêu thương, che chở - sụt sùi, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi van lơn. Cô ấy không hiểu. Cô ấy nghĩ tôi chỉ giận, rằng thời gian rồi sẽ xóa nhòa, rằng những lời xin lỗi muộn màng có thể vá lại được niềm tin đã vỡ nát. Cô ấy đã lầm. Cơn giận nào rồi cũng sẽ nguôi, chỉ có sự thất vọng và tình yêu đã chết là không thể nào sống lại.

Mười năm, một khoảng thời gian đủ dài để biến người dưng thành người thân, đủ dài để cùng nhau xây một tổ ấm từ hai bàn tay trắng, và cũng đủ dài để tôi tin rằng mình hiểu cô ấy hơn bất cứ ai trên đời. Tôi đã từng tự hào về gia đình nhỏ của mình, về người vợ xinh đẹp, dịu dàng và hai đứa con ngoan ngoãn. Tôi lao vào làm việc, không ngại khó khăn, chỉ mong mang lại cho vợ con một cuộc sống đủ đầy, sung túc. Tôi nghĩ rằng, chỉ cần mình nỗ lực, chỉ cần tình yêu của tôi đủ lớn, hạnh phúc sẽ mãi vẹn tròn.

Nhưng cuộc đời luôn có những ngã rẽ mà ta không tài nào ngờ tới. Tôi phát hiện ra cô ấy ngoại tình không phải qua một cuộc đánh ghen ầm ĩ hay những tin nhắn sặc mùi dục vọng. Tôi biết được điều đó trong một buổi chiều mưa, khi vô tình đọc được những dòng nhật ký cô ấy cất sâu trong tủ quần áo. Không phải là nhật ký của một người say nắng lạc lối, mà là của một kẻ đang chìm đắm trong một tình yêu khác, một tình yêu mà cô ấy miêu tả là “đích thực” và “nồng cháy”, những mỹ từ cô ấy chưa bao giờ dành cho tôi.

Từng con chữ như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim tôi. Thế giới của tôi sụp đổ. Ngôi nhà tôi vẫn tự hào, bỗng chốc trở thành một sân khấu lớn, nơi tôi là một gã khờ bị lừa dối. Nhưng lạ thay, tôi không gào thét, không đập phá. Nỗi đau cuộn xoáy bên trong, đông cứng lại thành một khối băng giá lạnh. Tôi nhận ra, sự phản bội đáng sợ nhất không phải là thể xác, mà là khi tâm hồn người ta đã hoàn toàn rời đi, khi họ ở bên cạnh mình nhưng trái tim lại thuộc về một nơi khác.

Ảnh minh họa: AI

Tôi lặng lẽ thu thập bằng chứng, không phải để bêu riếu cô ấy, mà để mọi việc khi ra tòa được giải quyết nhanh gọn. Suốt một tháng trời, tôi vẫn đóng vai một người chồng mẫu mực. Vẫn đưa cô ấy đi làm, vẫn hỏi han, vẫn cùng ăn bữa cơm tối. Chỉ có điều, tôi không còn nhìn thẳng vào mắt cô ấy nữa. Sự im lặng của tôi khiến cô ấy bất an, nhưng có lẽ cô ấy vẫn hy vọng tôi chưa biết gì, hoặc nếu biết, tôi sẽ vì con mà tha thứ.

Ngày tôi đặt tờ đơn ly hôn lên bàn, cô ấy đã khóc. Cô ấy quỳ xuống, níu lấy tay tôi, kể lể về những áp lực, những phút yếu lòng, và cầu xin tôi cho một cơ hội. Tôi gạt tay cô ấy ra, giọng bình thản đến đáng sợ: “Cơ hội ư? Anh đã cho em cả thanh xuân của anh, cả sự tin tưởng tuyệt đối của anh. Là em đã tự mình vứt bỏ nó đi. Chúng ta kết thúc đi.”

Phiên tòa diễn ra chóng vánh. Tôi giành được quyền nuôi con, bởi tôi có đủ bằng chứng về việc cô ấy đã không còn dành tâm trí cho gia đình. Cô ấy ra đi tay trắng, bởi chính cô ấy cũng thừa nhận lỗi lầm và không tranh chấp tài sản. Có lẽ trong thâm tâm, cô ấy vẫn nghĩ rằng đây chỉ là một màn trừng phạt của tôi, rằng khi cơn giận qua đi, tôi sẽ lại đón cô ấy về.

Nhưng màn dằn mặt đau đớn nhất không nằm ở tờ giấy ly hôn hay việc phân chia tài sản. Nó nằm ở ngày cuối cùng, khi cô ấy thu dọn đồ đạc để rời khỏi căn nhà từng là của chúng tôi. Tôi đứng tựa cửa, nhìn cô ấy loay hoay với những chiếc vali.

“Anh có thể giúp em một việc được không?” - cô ấy nức nở.

Tôi gật đầu.

“Giúp em… tháo bức ảnh cưới của chúng ta xuống được không? Em không đủ can đảm…”

Bức ảnh cưới khổ lớn treo trang trọng giữa phòng khách, nơi chúng tôi đã cười thật tươi trong ngày hạnh phúc nhất. Tôi lặng lẽ lấy chiếc thang, cẩn thận gỡ nó xuống. Cô ấy tưởng tôi sẽ đưa cho cô ấy, hoặc vứt nó đi trong giận dữ.

Nhưng không. Tôi mang bức ảnh vào phòng làm việc của mình, đặt nó ngay ngắn trên chiếc giá sách đối diện bàn làm việc.

Cô ấy sững người, không hiểu. “Anh… anh làm gì vậy?”

Tôi quay lại, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt cô ấy sau chuỗi ngày dài đằng đẵng. Ánh mắt tôi không còn yêu thương, không còn giận dữ, chỉ còn lại sự trống rỗng của một người lạ.

“Anh giữ lại để tự nhắc nhở bản thân. Mỗi ngày ngồi vào bàn làm việc, anh sẽ nhìn thấy nó. Anh sẽ nhớ rằng, người con gái trong ảnh, người mà anh đã từng yêu hơn cả sinh mệnh, đã dạy cho anh bài học đắt giá nhất về sự phản bội. Nó sẽ là động lực để anh sống tốt hơn, để bù đắp cho những đứa con, và để không bao giờ cho phép mình lặp lại sai lầm này một lần nữa. Còn em,” tôi ngừng một chút, giọng nói hạ xuống gần như thì thầm, “em sẽ phải sống cả phần đời còn lại và biết rằng, với người đàn ông đã từng yêu em nhất, em chỉ còn là một bài học cay đắng, một vết sẹo không bao giờ lành.”

Tôi thấy sự kinh hoàng hiện lên trong đáy mắt cô ấy. Nỗi đau của sự lãng quên, của việc bị biến thành một kỷ niệm xấu xí còn đáng sợ hơn ngàn lời chửi rủa, hơn vạn cái bạt tai. Cô ấy sẽ không bao giờ có được sự thanh thản, bởi hình ảnh của chính mình trong ngày hạnh phúc nhất giờ đây lại trở thành bằng chứng vĩnh viễn cho sự bội bạc của cô ấy trong tâm trí tôi.

*Tâm sự của độc giả

Tin nổi bật