Đóng

Tuổi 30 tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện lấy chồng, cuộc gọi lúc tối muộn của mẹ thay đổi tất cả

  • Thủy Tiên
(DS&PL) -

Đêm đó, lần đầu tiên trong nhiều năm, tôi đã nghĩ về "ngôi nhà và những đứa trẻ", không phải với sự né tránh, mà với một cảm giác ấm áp và mong chờ lạ lùng.

Hà Nội, ngày 2 tháng 8 năm 2025

Ở tuổi 30, tôi có một cuộc sống mà nhiều người ao ước. Một công việc ổn định tại một công ty truyền thông lớn, một căn hộ nhỏ xinh tự tay mình trang trí, những ngày cuối tuần thảnh thơi cà phê cùng bạn bè hay những chuyến du lịch ngẫu hứng đến một vùng đất xa lạ. Tôi hài lòng với cuộc sống độc thân, tự do và đầy ắp những trải nghiệm của riêng mình. Chuyện chồng con, với tôi, là một khái niệm xa vời, một bức tranh mà tôi chưa bao giờ có ý định vẽ cho tương lai gần.

Bạn bè tôi, đứa đã hai con, đứa thì đang tất bật chuẩn bị cho đám cưới. Mỗi lần gặp gỡ, những câu hỏi quen thuộc lại vang lên: "Bao giờ đến lượt mày?", "Kén vừa thôi, 30 rồi đấy!", "Không định lấy chồng à?". Tôi chỉ cười trừ, pha trò rằng mình còn yêu tự do, rằng duyên chưa tới. Sâu thẳm bên trong, tôi thực sự không cảm thấy sốt ruột. Tôi tin vào tình yêu, nhưng không tin rằng hôn nhân là đích đến duy nhất của hạnh phúc. Tôi có sự nghiệp, có bạn bè, có những đam mê riêng, và tôi thấy mình trọn vẹn.

Thế nhưng, cuộc gọi của mẹ vào một tối thứ bảy muộn đã làm lung lay tất cả những thành trì vững chắc mà tôi đã xây dựng cho cuộc sống độc thân của mình.

Đó là một buổi tối cuối tuần như bao buổi tối khác. Tôi vừa trở về nhà sau một buổi xem phim, lòng còn đang ngân nga theo giai điệu của bản nhạc phim lãng mạn. Điện thoại reo, màn hình hiện lên hai chữ "Mẹ yêu". Tôi mỉm cười bắt máy: "Mẹ chưa ngủ ạ?".

Đầu dây bên kia, giọng mẹ không trong trẻo, vui vẻ như thường ngày, mà có chút gì đó nghèn nghẹn, xa xăm. "Mẹ không ngủ được, con gái ạ." Một khoảng lặng kéo dài. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. "Mẹ có chuyện gì không vui ạ? Hay mẹ không khỏe trong người?".

Ảnh minh họa: AI

Mẹ thở dài, một tiếng thở dài chất chứa bao nhiêu tâm sự. "Hôm nay mẹ đi ăn cưới con gái bác Lan hàng xóm. Nhìn con bé rạng rỡ trong váy cưới, mẹ mừng cho nó, mà lại nghĩ đến con, thấy thương con quá."

Tim tôi khẽ nhói lên. Lại là câu chuyện muôn thuở. Tôi định đáp lại bằng một câu đùa cho qua chuyện, nhưng giọng mẹ run run đã chặn tôi lại. "Mẹ không có ý giục con đâu. Mẹ biết con gái mẹ giỏi giang, tự lập. Con có thể tự lo cho mình một cuộc sống đủ đầy. Nhưng con ơi, cuộc sống này dài lắm. Công việc rồi cũng có lúc thăng trầm, bạn bè rồi cũng có gia đình riêng của nó. Những lúc mệt mỏi, ốm đau, ai sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho con một bát cháo, đưa cho con viên thuốc?".

Giọng mẹ bắt đầu lạc đi vì xúc động. "Bố mẹ rồi cũng sẽ già đi, không thể ở bên con mãi được. Mỗi lần nghĩ đến cảnh sau này con chỉ có một mình lủi thủi trong căn nhà rộng, mẹ lại không cầm được nước mắt. Mẹ không sợ người ta nói ra nói vào, mẹ chỉ sợ con gái mẹ cô đơn. Mẹ chỉ mong có người thật lòng yêu thương, che chở cho con, để lúc bố mẹ nhắm mắt xuôi tay cũng được an lòng."

Từng lời của mẹ như từng mũi kim châm sâu vào lòng tôi. Đó không phải là những lời trách móc hay áp đặt. Đó là nỗi lòng của một người mẹ, một tình yêu thương bao la và nỗi lo lắng hiện hữu, chân thật đến xé lòng. Lần đầu tiên, tôi không thấy phiền phức, không thấy áp lực. Tôi chỉ thấy thương mẹ. Tôi hình dung ra cảnh mẹ ngồi một mình trong đêm, trằn trọc không ngủ được vì lo cho đứa con gái bướng bỉnh này.

Tôi đã luôn tự hào về sự độc lập của mình, luôn cho rằng mình mạnh mẽ và không cần ai. Nhưng qua lời nói của mẹ, tôi nhận ra rằng, sự mạnh mẽ của tôi có lẽ cũng là một nỗi lo của mẹ. Tôi đang sống cho riêng mình, nhưng tôi lại quên mất rằng, hạnh phúc của tôi cũng là một phần hạnh phúc của mẹ, và nỗi cô đơn của tôi (dù chỉ là trong tưởng tượng của mẹ) cũng là nỗi đau của mẹ.

Cuộc gọi kết thúc đã lâu, nhưng tôi vẫn ngồi lặng người trong bóng tối. Những lời của mẹ cứ vang vọng mãi trong tâm trí. Bức tranh về một cuộc sống độc thân tự do, rực rỡ mà tôi vẫn luôn tô vẽ bỗng nhiên có thêm những mảng màu khác. Tôi vẫn yêu cuộc sống hiện tại, vẫn trân trọng sự tự do của mình. Nhưng có lẽ, đã đến lúc tôi nên mở lòng mình hơn, không phải để chạy theo một tiêu chuẩn xã hội nào, mà là để cho một người đàn ông tốt có cơ hội bước vào, cùng tôi chia sẻ những vui buồn, và để mẹ tôi có thể yên tâm mỉm cười mỗi khi đêm về.

Tôi nhận ra, hôn nhân có lẽ không phải là tìm một người để dựa dẫm, mà là tìm một người để cùng nhau vững vàng hơn trước sóng gió cuộc đời. Và có lẽ, cho mẹ thấy tôi hạnh phúc bên một người xứng đáng cũng là một cách để báo hiếu. Đêm đó, lần đầu tiên trong nhiều năm, tôi đã nghĩ về "ngôi nhà và những đứa trẻ", không phải với sự né tránh, mà với một cảm giác ấm áp và mong chờ lạ lùng.

*Tâm sự từ độc giả

Tin nổi bật