Cuộc hôn nhân của tôi vốn là niềm ao ước của bao người. Chồng tôi, anh Tùng, là một người đàn ông có vẻ ngoài lịch lãm, công việc ổn định, và đặc biệt luôn tỏ ra yêu chiều vợ con hết mực. Anh chưa bao giờ to tiếng với tôi, đi đâu cũng có quà, và miệng lúc nào cũng ngọt ngào như mía lùi. Tôi đã từng tin rằng mình là người phụ nữ may mắn nhất thế gian, cho đến cái ngày định mệnh ấy, khi bức màn hoàn hảo ấy sụp đổ tan tành.
Tối hôm đó, Tùng đi tắm, để quên điện thoại trên giường. Một tin nhắn từ nhóm “Hội Anh Em Sợ Vợ Nhưng Thích Tự Do” bất ngờ hiện lên. Tò mò, tôi mở ra xem, chỉ nghĩ đơn giản là một nhóm chat vui vẻ của cánh đàn ông. Nhưng không, những gì đập vào mắt tôi là một địa ngục trần gian. Đó là một group kín, nơi các ông chồng tụ tập để… nói xấu vợ. Và chồng tôi, người đàn ông đầu ấp tay gối với tôi mỗi đêm, lại là một trong những thành viên hoạt động năng nổ nhất.
Ảnh minh họa: AI
Tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Tay run run, tôi lướt đọc từng dòng, từng dòng tin nhắn của anh. Anh kể về tôi với những lời lẽ miệt thị, châm biếm đến tàn nhẫn. Anh chê tôi sau sinh, phàn nàn chuyện tôi “chỉ biết ăn bám”, “tiêu tiền như nước”. Thậm chí, anh còn mang cả những câu chuyện riêng tư nhất trong phòng ngủ ra làm trò đùa cho bạn bè. Mỗi con chữ anh viết ra như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Người vợ mà anh khoe với cả thế giới rằng anh yêu thương, trân trọng, trong group này lại trở thành một kẻ đáng khinh, một gánh nặng không hơn không kém.
Tôi ngồi chết lặng giữa giường, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Khi Tùng bước ra từ nhà tắm, thấy bộ dạng của tôi và chiếc điện thoại trên tay, anh ta sững người. Không còn chối cãi, anh ta biết mình đã bị phát hiện. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc cãi vã nảy lửa, cho những lời xin lỗi, giải thích, dù tôi biết chúng sẽ chẳng thể nào xoa dịu được nỗi đau này.
Nhưng không. Sau một thoáng bối rối, Tùng bình thản lạ thường. Anh ta nhìn tôi, cái nhìn trơ trẽn và lạnh lùng đến đáng sợ, rồi nhún vai phán một câu "xanh rờn" mà có lẽ cả đời này tôi cũng không thể nào quên được:
"Đàn ông ai mà chẳng có một cái nhóm như thế. Em làm gì mà phải căng? Anh nói xấu cho vui miệng thôi, chứ có bỏ em đâu mà sợ."
Trời đất quanh tôi như sụp đổ. Không phải là sự giận dữ, mà là một cảm giác trống rỗng đến kinh hoàng. “Cho vui miệng thôi ư?” Niềm tin, tình yêu, sự tôn trọng và cả cuộc hôn nhân mà tôi hết lòng vun đắp, với anh, tất cả chỉ là một trò đùa "cho vui miệng"? Câu nói đó còn tàn nhẫn hơn vạn lần những lời miệt thị anh viết trong nhóm kia. Nó cho thấy sự vô tâm, ích kỷ và coi thường vợ đã ăn sâu vào trong bản chất của anh ta.
Tôi đã câm nín, không phải vì không có gì để nói, mà vì tôi nhận ra rằng, mọi lời nói lúc này đều trở nên vô nghĩa. Người đàn ông trước mặt tôi đây hoàn toàn xa lạ. Tôi nên làm gì với cuộc hôn nhân này?
*Chia sẻ từ độc giả*