Hà Nội đêm nay không mưa, nhưng lòng tôi thì đang bão giông, vỡ vụn. Tôi ngồi chết lặng trong phòng khách, nơi chỉ vài tiếng trước còn rộn rã tiếng cười của bọn trẻ. Căn nhà mà tôi và anh đã cùng nhau vun đắp suốt 10 năm qua, giờ đây lạnh lẽo và xa lạ đến đáng sợ. Mọi thứ sụp đổ chỉ vì một chiếc điện thoại anh bỏ quên.
Anh nói anh đi gặp đối tác quan trọng, sẽ về muộn. Tôi như thường lệ dọn dẹp nhà cửa, chăm con học bài rồi vô tình thấy điện thoại anh trên bàn làm việc. Một tin nhắn Zalo hiện lên trên màn hình khóa với cái tên thân mật “Gấu yêu”. Tim tôi hẫng một nhịp. Linh tính của một người vợ mách bảo tôi có điều gì đó không ổn. Run rẩy, tôi mở khóa bằng ngày sinh của con trai, mật khẩu mà tôi và anh cùng đặt.
Thứ hiện ra trước mắt tôi không phải là những tin nhắn công việc khô khan mà là một thế giới khác, một cuộc sống khác của người chồng mà tôi luôn tin tưởng tuyệt đối. Hàng nghìn tin nhắn mùi mẫn, những tấm ảnh họ chụp chung trong những chuyến đi mà anh nói với tôi là đi công tác, những lời hứa hẹn, những kế hoạch tương lai… Họ đã ở bên nhau không phải một, hai tháng, mà là suốt ba năm trời. Ba năm! Bằng một nửa thời gian con trai út của chúng tôi chào đời.
Ảnh minh họa: AI
Cơn đau như một nhát dao đâm thẳng vào tim, nhưng điều khiến tôi như bị bóp nghẹt đến không thở nổi chính là khi tôi nhận ra danh tính của “Gấu yêu”. Đó không phải một cô đồng nghiệp trẻ trung, một cô gái nóng bỏng nào đó mà anh vô tình gặp gỡ. Đó là Hoa – người bạn thân nhất của tôi.
Trời đất quanh tôi như quay cuồng. Hoa, người đã cùng tôi đi qua những năm tháng thanh xuân, người đã ở bên cạnh tôi trong ngày cưới, người đã đỡ tay tôi lúc tôi sinh đứa con đầu lòng. Cô ấy là người tôi trút cạn mọi tâm sự, từ chuyện con cái đến những khúc mắc nhỏ nhặt với chồng. Tôi đã kể cho cô ấy nghe về tình yêu và niềm tin tuyệt đối tôi dành cho anh. Tôi đã khoe với cô ấy về người chồng mẫu mực, người cha tuyệt vời của mình.
Hóa ra, trong khi tôi đang thổn thức tâm sự với bạn thân, thì cô ấy và chồng tôi lại đang cười nhạo sau lưng sự ngây thơ của tôi. Ba năm qua, họ đã diễn một vở kịch quá hoàn hảo. Những lần Hoa đến nhà mình ăn cơm, những ánh mắt họ trao nhau mà tôi nghĩ là tình cảm bạn bè bình thường, những lần chồng tôi vui vẻ chở “bạn thân của vợ” về khi đã muộn… Tất cả bây giờ hiện lên như một cuốn phim kinh dị, mỗi một khung hình đều là một sự lừa dối ghê tởm.
Tôi thấy mình bị phản bội bởi cả thế giới. Người tôi yêu nhất và người tôi tin nhất đã cùng nhau dối gạt tôi. Nỗi đau này không chỉ là mất chồng, mà còn là mất đi niềm tin vào tình bạn, vào tình người. Tôi không biết phải làm gì bây giờ. Gào khóc ư? Tôi không còn sức. Đánh ghen ư? Tôi thấy việc đó thật vô nghĩa và chỉ làm tôi thêm thảm hại.
Tôi ngồi đây, trong chính ngôi nhà của mình, mà cảm thấy như đang bị nhấn chìm trong một đại dương của sự dối trá. Cuộc hôn nhân này, tình bạn này, tôi phải đối diện với chúng ra sao đây?
* Tâm sự từ độc giả