Đóng

Nghe bố khen anh trai, em dâu hỏi một câu khiến cả nhà dừng bữa tối

  • Thủy Tiên (T/h)
(DS&PL) -

Cả bàn ăn bỗng dưng im phăng phắc. Tiếng tivi ngoài phòng khách trở nên to một cách lạ thường. Bố tôi sững người, lời khen còn định nói bỗng nghẹn lại nơi cổ họng.

Gia đình tôi có một thông lệ, đó là dù bận rộn đến đâu, tối Chủ nhật nào vợ chồng tôi cũng đưa con về nhà ông bà nội ăn cơm. Với tôi, đó là khoảnh khắc ấm áp và đáng mong chờ nhất trong tuần. Bữa cơm không chỉ có món ăn mẹ nấu lúc nào cũng ngon tuyệt, mà còn là nơi cả nhà quây quần, kể cho nhau nghe những câu chuyện của một tuần đã qua. Nhưng bữa tối Chủ nhật tuần trước đã không diễn ra như vậy. Nó kết thúc trong một sự im lặng nặng nề, bắt nguồn từ một câu hỏi của vợ tôi.

Mọi chuyện bắt đầu khi bố tôi, với vẻ mặt rạng rỡ, kể về thành tích của anh Long, anh trai tôi. Anh Long vốn là niềm tự hào của cả gia đình. Anh giỏi giang, thành đạt, làm trưởng phòng cho một công ty lớn. Tuần rồi, anh vừa chốt được một hợp đồng “khủng”, tiền thưởng đủ để anh đổi chiếc xe hơi sang trọng hơn.

“Đấy, đàn ông là phải như thằng Long!” – Bố tôi cao giọng, tay gõ nhẹ xuống bàn đầy phấn khích. “Nó làm rạng danh cả cái nhà này. Vừa có tài, vừa biết kiếm tiền, vợ con được nhờ. Chứ cứ an phận túc tắc mãi, biết bao giờ mới ngóc đầu lên được”.

Nói đoạn, bố liếc nhanh về phía tôi. Một cái liếc mắt quen thuộc mà tôi đã nhận được không biết bao nhiêu lần trong suốt những năm qua. Tôi làm công chức nhà nước, lương ba cọc ba đồng, công việc ổn định nhưng không có sự đột phá. Trong mắt bố, tôi là một sự thất bại nho nhỏ, một nỗi thất vọng thầm lặng khi không được như anh trai mình.

Như mọi lần, tôi chỉ im lặng cười trừ, cúi xuống lùa vội bát cơm. Vị ngon của món sườn xào chua ngọt mẹ làm bỗng dưng nhạt đi trong miệng. Tôi đã quen với sự so sánh này rồi. Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn là cái bóng của anh Long. Anh học giỏi, tôi chỉ học khá. Anh hoạt bát, tôi lại trầm tính. Mọi lời khen, mọi sự chú ý dường như đều dành cho anh. Lâu dần, tôi cũng chấp nhận vị trí của mình, chỉ cần một cuộc sống bình yên là đủ.

Nhưng vợ tôi thì không nghĩ vậy.

Ảnh minh họa 

Giữa lúc bố tôi vẫn đang thao thao bất tuyệt về kế hoạch tương lai của anh Long, vợ tôi nhẹ nhàng đặt đôi đũa xuống, một tiếng “cạch” nhỏ nhưng đủ để mọi người chú ý. Cô ấy nhìn thẳng vào bố chồng, giọng nói không hề gay gắt mà lại vô cùng rõ ràng:

“Bố ơi, có phải trong mắt bố, hạnh phúc chỉ đo bằng tiền bạc và chức vụ thôi không ạ?”

Mẹ tôi lúng túng gắp thức ăn cho cháu, vội vã chữa cháy: “Con bé này, đang ăn lại hỏi gì lạ thế. Ăn đi cho nóng…”. Anh Long cũng nhìn em dâu với ánh mắt khó xử.

Không ai trả lời câu hỏi của cô ấy, nhưng câu trả lời dường như đã hiện hữu trong không khí đặc quánh của sự im lặng. Bữa cơm kết thúc vội vã trong sự ngượng ngùng.

Trên đường về, tôi và vợ không nói với nhau câu nào. Tôi không giận cô ấy, chỉ thấy lòng mình ngổn ngang. Mãi đến khi xe dừng trước cửa nhà, tôi mới nắm lấy tay cô ấy, khe khẽ nói: “Cảm ơn em”.

Vợ tôi quay sang, ánh mắt cô ấy lấp lánh dưới ánh đèn đường. Cô ấy nói: “Em không cần anh phải là ông này bà nọ. Em chỉ cần một người chồng biết về nhà ăn cơm, biết chơi với con, biết lắng nghe em nói. Với em, anh là người chồng tuyệt vời nhất. Em chỉ không muốn hạnh phúc của chúng ta lại bị người khác định giá bằng những tiêu chuẩn của họ”.

Nghe những lời đó, sống mũi tôi bỗng cay xè. Bao nhiêu năm qua, tôi luôn tự ti vì mình không bằng anh trai, luôn cảm thấy mình là gánh nặng cho vợ. Nhưng tôi đã quên mất rằng, trong mắt người phụ nữ bên cạnh, tôi đã có một vị trí không ai có thể thay thế. Câu hỏi của vợ tối nay có thể đã làm mất lòng bố, đã phá vỡ một bữa ăn vui vẻ. Nhưng với tôi, nó còn hơn cả ngàn lời an ủi. Nó giúp tôi nhận ra rằng, giá trị của một người đàn ông không nằm ở chiếc xe anh ta đi hay chức vụ anh ta nắm giữ, mà nằm ở mái ấm mà anh ta vun đắp và tình yêu thương anh ta dành cho gia đình nhỏ của mình.

* Tâm sự của độc giả

Tin nổi bật