Hà Nội đêm nay đổ mưa, từng hạt nặng trĩu gõ vào ô cửa kính như gõ vào cõi lòng đang tan nát của tôi. Tôi ngồi một mình trong căn nhà mà chúng tôi đã cùng nhau vun vén, nhưng giờ đây nó lạnh lẽo và xa lạ đến đáng sợ. Mọi thứ sụp đổ chỉ vì một dòng thông báo chuyển khoản và câu nói xanh rờn của người đàn ông tôi gọi là chồng.
Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi chiều bình thường như bao ngày. Tôi đang nấu dở bữa cơm tối thì điện thoại ting lên một tiếng. Là thông báo biến động số dư từ tài khoản chung của hai vợ chồng. Tôi đã nghĩ anh lại vừa thanh toán tiền điện nước hay mua sắm gì đó cho gia đình. Nhưng không, con số hiện ra trước mắt khiến tôi chết lặng: "-100.000.000 VNĐ". Tim tôi thắt lại, tay chân bủn rủn. Một trăm triệu đồng, số tiền chúng tôi phải chắt bóp, dành dụm suốt cả năm trời cho kế hoạch sửa sang lại căn nhà và lo cho con vào lớp một, đã không cánh mà bay.
Nhưng điều khiến tôi đau đớn hơn cả con số ấy chính là cái tên người nhận: một cái tên của phụ nữ, cái tên mà tôi đã từng nghe anh vô tình nhắc đến. Đó là người yêu cũ của anh.
Cả buổi tối hôm đó, tôi không tài nào nuốt nổi miếng cơm. Tôi chờ anh về, cố gắng giữ cho mình một chút bình tĩnh cuối cùng, hy vọng có một lời giải thích hợp lý nào đó. Có thể là một sự nhầm lẫn chăng? Hoặc một thương vụ làm ăn quan trọng mà anh chưa kịp nói?
Anh về nhà, vẫn vui vẻ như thường lệ, vẫn thơm lên má con gái rồi ngồi vào bàn ăn. Tôi hít một hơi thật sâu, đưa cho anh xem màn hình điện thoại. "Anh giải thích cho em chuyện này đi".
Anh liếc nhìn, gương mặt không một chút biến sắc, không một tia bối rối. Anh thản nhiên gắp một miếng thức ăn, rồi buông một câu nhẹ bẫng, một câu nói mà có lẽ cả đời này tôi cũng không thể nào quên được: "À, cô ấy dạo này khó khăn quá nên anh giúp thôi. Có 100 triệu thôi mà, em làm gì căng thẳng vậy?".
Ảnh minh họa: AI
"Có 100 triệu thôi mà?". Tai tôi ù đi. Anh nói điều đó một cách dễ dàng và bình thản đến thế sao? Anh có biết 100 triệu đó là bao nhiêu đêm tôi mất ngủ lo toan, bao nhiêu lần tôi từ chối mua cho mình một chiếc váy mới, bao nhiêu bữa ăn tiết kiệm của cả gia đình không? Đó không chỉ là tiền, đó là mồ hôi, là công sức, là những dự định tương lai của chúng tôi, của con gái chúng tôi.
Và anh giúp đỡ ai? Người yêu cũ. Người phụ nữ thuộc về quá khứ của anh. Tôi không phải người hẹp hòi, ích kỷ. Nếu một người bạn thân, một người họ hàng gặp hoạn nạn, tôi sẵn sàng cùng anh chung tay giúp đỡ. Nhưng đây là người yêu cũ. Mối quan hệ nhạy cảm ấy, đáng lẽ ra phải có một giới hạn rõ ràng. Anh đã vượt qua giới hạn đó, không chỉ một mình mà còn kéo theo cả tài chính chung của gia đình, kéo theo sự tin tưởng của tôi.
Điều giết chết tôi không phải là số tiền đã mất, mà là sự bí mật và thái độ của anh. Tại sao anh không nói với tôi một lời? Phải chăng trong mắt anh, tôi không đủ quan trọng để được biết, để được bàn bạc? Hay anh sợ tôi không đồng ý? Dù lý do là gì, hành động lén lút đó đã chứng tỏ anh đặt cô ta lên trên cảm xúc và sự tôn trọng dành cho tôi.
Câu nói "làm gì căng thẳng vậy" của anh như một cú tát trời giáng, nó phủ nhận mọi sự hy sinh, lo toan của tôi cho gia đình này. Nó cho thấy anh hoàn toàn không nhận ra mình đã sai ở đâu, không hiểu được nỗi đau và sự tổn thương mà anh đã gây ra cho tôi.
Đêm nay, mưa vẫn rơi. Ngôi nhà vẫn im lìm. Anh đã ngủ say sau khi cho rằng tôi "chuyện bé xé ra to". Chỉ còn lại tôi đối diện với bốn bức tường câm lặng và một trái tim vỡ nát. Tôi không biết mình phải làm gì tiếp theo. Làm sao để đối diện với người chồng đã xem nhẹ mình đến thế? Làm sao để tìm lại niềm tin đã bị anh thẳng tay xé nát? Một trăm triệu có thể kiếm lại được, nhưng sự tôn trọng và niềm tin đã mất, liệu có thể dùng tiền để mua lại được không anh?
* Tâm sự của độc giả