Tôi năm nay 62 tuổi, cái tuổi mà người ta hay nói là chỉ mong con cháu sum vầy, nhà cửa "cơm lành canh ngọt". Trộm vía, tôi có cậu con trai hiếu thảo và một cô con dâu, tên Mai, mà trước đây tôi vẫn tự hào khoe khắp xóm là "dâu hiền, vợ đảm". Mai nhanh nhẹn, chu đáo, việc công ty giỏi giang mà việc nhà cũng chẳng chê vào đâu được. Thế nhưng, sóng gió gia đình tôi lại nổi lên từ một thứ tưởng chừng rất vô hại, quả bóng Pickleball.
Chẳng biết ai rủ rê, Mai bắt đầu chơi Pickleball khoảng sáu tháng trước. Ban đầu, tôi còn mừng thầm. Phụ nữ sau sinh con cái xong có một môn thể thao để rèn luyện sức khỏe, giải tỏa căng thẳng thì còn gì bằng. Tôi còn chủ động bảo con: "Con cứ đi chơi đi cho khỏe người, việc nhà cửa, cơm nước có mẹ lo".
Nhưng niềm vui của tôi ngắn chẳng tày gang. Từ vài buổi một tuần, Mai tăng dần lên gần như mỗi tối, có khi cả cuối tuần cũng "bán mình" cho sân tập. Bữa cơm gia đình, vốn là sợi dây gắn kết thiêng liêng, bắt đầu nguội lạnh. Bố con nó ngồi đợi, thức ăn dọn ra rồi lại đậy vào, còn mẹ thì mải mê "chiến đấu" ngoài sân bóng. Thằng Bi, cháu nội 5 tuổi của tôi, nhớ mẹ cứ ngóng ra cửa. Nó thủ thỉ với tôi: "Bà ơi, sao mẹ Mai đi đánh bóng hoài không về với Bi?". Nghe cháu nói mà lòng tôi thắt lại.
Con trai tôi, thằng Hùng, đi làm cả ngày áp lực, về nhà lại thấy cảnh vợ vắng nhà, con thơ ngóng đợi, nó cũng bắt đầu cằn nhằn. Vợ chồng chúng nó lời qua tiếng lại, không khí gia đình ngày một căng thẳng. Tôi biết con dâu không phải người vô tâm, chỉ là niềm đam mê mới quá lớn khiến con bé xao lãng đi những điều quan trọng. Nói thẳng thì tôi sợ cảnh "mẹ chồng nàng dâu", sợ con nghĩ mình cổ hủ, cấm đoán. Nhưng im lặng mãi thì gia đình có nguy cơ "tan đàn xẻ nghé". Tôi trằn trọc mất mấy đêm, quyết định phải "tung tuyệt chiêu".
Ảnh minh họa
Thay vì cấm cản, tôi chọn cách "đồng hành". Sáng hôm đó, tôi gọi cháu nội lại, thì thầm: "Hôm nay bà cháu mình làm một việc bí mật nhé. Mình sẽ ra sân cổ vũ cho mẹ Mai, để mẹ có sức mạnh đánh thắng luôn!". Thằng bé nghe tới đi gặp mẹ thì mắt sáng rỡ, gật đầu lia lịa.
Buổi chiều, tôi chuẩn bị một bình nước sâm mát lạnh, cắt một hộp trái cây tươi rói. Đặc biệt nhất, tôi đưa cho thằng Bi một tờ giấy A4 và cây bút màu, bảo nó: "Con vẽ gì tặng mẹ đi, rồi viết chữ 'Mẹ Mai cố lên' nhé!". Thằng bé hì hục vẽ một bức tranh nguệch ngoạc hình mẹ nó đang cầm vợt, trông rất ngộ nghĩnh.
Hai bà cháu lẳng lặng bắt taxi ra sân bóng. Từ xa, tôi đã thấy Mai đang hăng say chạy khắp sân, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, gương mặt vừa mệt nhưng cũng rất rạng rỡ. Tôi không gọi, chỉ đứng ở một góc quan sát. Giờ nghỉ, tôi mới ra hiệu cho thằng Bi chạy tới.
Con bé đang tu ừng ực chai nước khoáng thì sững người khi thấy con trai chạy đến, tay giơ cao tấm biển cổ vũ. "Mẹ ơi, con với bà nội đến cổ vũ cho mẹ này! Mẹ cố lên nhé!". Mai ôm chầm lấy con, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn về phía tôi. Tôi chỉ mỉm cười hiền hậu, đưa cho con bình nước sâm và hộp trái cây, nhẹ nhàng nói: "Con chơi chắc mệt rồi, uống chút nước cho lại sức. Thằng Bi ở nhà cứ nhắc mẹ suốt, mẹ chơi thêm một lát rồi về với con nhé".
Tôi không nói thêm một lời trách móc nào. Nhưng tôi thấy, mắt con dâu tôi đỏ hoe. Con bé không chơi nữa, vội vàng thu dọn đồ đạc, một tay dắt con, một tay cầm tấm biển cổ vũ của con, rồi lí nhí nói: "Mẹ, con xin lỗi... Mình về nhà thôi ạ".
Tối hôm đó, lần đầu tiên sau nhiều tháng, cả nhà lại có một bữa cơm đông đủ và ấm cúng. Mai gắp thức ăn cho chồng, kiên nhẫn đút cho con ăn. Con bé tâm sự rằng khi nhìn thấy tôi và con trai xuất hiện ở sân bóng, nó đã nhận ra mình đã quá ích kỷ, mải mê theo đuổi niềm vui riêng mà bỏ quên đi những người thân yêu nhất.
Từ hôm ấy, Mai vẫn chơi Pickleball, tôi không hề cấm. Nhưng con bé đã biết cân bằng. Con sắp xếp lịch chơi hợp lý, cuối tuần thì dành trọn thời gian cho gia đình, thậm chí còn rủ chồng con ra sân xem mẹ "trổ tài".
* Tâm sự của độc giả