Đóng

Ba năm du học trở về, tôi ngã ngửa khi biết danh tính chị dâu

  • Thủy Tiên
(DS&PL) -

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, hai thế giới hoàn toàn trái ngược của chúng tôi lại có ngày giao nhau theo một cách không thể trớ trêu hơn.

Ngày tôi xách vali ra sân bay, anh trai là người ôm tôi chặt nhất. Anh vỗ về đứa em gái đang sụt sùi, dặn dò đủ điều và hứa sẽ đợi tôi trở về. Suốt những năm tháng tuổi trẻ, anh em tôi luôn là một "cặp bài trùng", chia sẻ với nhau mọi bí mật trên đời. Vậy mà tôi không thể ngờ, bí mật lớn nhất đời anh, anh lại giấu tôi kỹ đến thế.

Ba năm ở một đất nước xa lạ, nỗi nhớ nhà và áp lực học hành đôi lúc khiến tôi muốn gục ngã. Những cuộc gọi video với gia đình là nguồn an ủi lớn nhất. Một ngày cuối thu, trong cuộc gọi thường lệ, anh trai tôi ấp úng thông báo: "Anh sắp cưới vợ". Tim tôi hẫng đi một nhịp. Vui cho anh, nhưng cũng thoáng buồn và tủi thân. Đám cưới của người anh trai duy nhất, tôi lại chẳng thể có mặt.

Qua màn hình điện thoại, tôi chỉ kịp nhìn thấy chị lướt qua với nụ cười hiền. Anh nói chị tên Linh, một cái tên phổ biến và chẳng gợi cho tôi chút ký ức nào. Bố mẹ tôi thì tấm tắc khen con dâu hết lời, rằng chị ngoan ngoãn, chu đáo và rất yêu thương anh. Tôi nghe vậy cũng mừng thầm, chỉ mong ngày về nước để được gặp mặt người phụ nữ đã chiếm trọn trái tim của anh trai mình.

Ngày tôi trở về, Hà Nội đón tôi bằng một cơn mưa rào bất chợt và vòng tay ấm áp của cả gia đình. Anh trai tôi trông chững chạc, điềm đạm hơn hẳn. Anh nắm tay một người phụ nữ đứng bên cạnh, mỉm cười rạng rỡ giới thiệu: "Đây là Linh, vợ anh".

Khoảnh khắc chị quay lại nhìn tôi, cả thế giới của tôi như dừng lại. Thời gian tua ngược về bảy năm trước, về cái sân trường cấp ba đầy nắng và những ký ức mà tôi đã cố chôn vùi. Đó là Linh.

Ảnh minh họa: AI 

Không thể nhầm được. Là "Linh mọt sách", cô bạn lớp trưởng luôn là đối thủ không đội trời chung với tôi trong mọi kỳ thi. Ngày ấy, tôi và nhóm bạn thân nổi tiếng là "những cô nàng sành điệu", còn Linh trong mắt chúng tôi chỉ là một cô gái mờ nhạt với cặp kính dày cộp, suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào sách vở. Chúng tôi chẳng bao giờ nói chuyện, nếu có cũng chỉ là những lời cạnh khoé, thách thức nhau về điểm số. 

Bữa cơm đoàn viên hôm đó, tôi ăn mà không cảm nhận được mùi vị. Đầu óc tôi quay cuồng với hàng vạn câu hỏi. Tại sao lại là cô ấy? Anh trai và chị ấy đã quen nhau như thế nào? Cảm giác khó xử và một chút ngượng ngùng về quá khứ trẻ con khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt chị.

Tối hôm đó, khi chỉ có hai anh em, anh mới kể. Họ tình cờ gặp lại nhau trong một dự án chung của công ty. Anh đã bị thu hút bởi sự thông minh, bản lĩnh và trái tim ấm áp của chị, một vẻ đẹp hoàn toàn khác với những gì tôi từng hình dung. Anh nói, chính sự dịu dàng và thấu hiểu của chị đã giúp anh vượt qua giai đoạn khó khăn nhất trong công việc. Nghe anh kể về chị với ánh mắt lấp lánh hạnh phúc, tôi chợt nhận ra mình đã sai.

Tôi đã từng nhìn chị bằng con mắt của một cô bé 17 tuổi hiếu thắng và có phần ích kỷ. Tôi chỉ thấy một "đối thủ" trên bảng xếp hạng học tập mà chưa bao giờ cố gắng nhìn sâu hơn để thấy một tâm hồn đẹp. Ba năm xa nhà đã dạy tôi cách trưởng thành, nhưng cuộc gặp gỡ này mới là bài học lớn nhất.

Tối muộn, tôi nhận được một tin nhắn: "Ngủ ngon nhé, em gái. Chị đã nấu sẵn món canh giải rượu mà em thích trong tủ lạnh đó. Mai chúng ta đi mua sắm nhé?". Tin nhắn từ chị dâu. Tôi đọc mà mắt cay xè. Hóa ra, trong khi tôi còn đang loay hoay với những định kiến cũ kỹ của mình, chị đã mở lòng chào đón tôi như một người thân trong gia đình.

Có lẽ, cuộc đời luôn có những sự sắp đặt bất ngờ và đầy ý nghĩa như vậy. Người tôi từng xem là "kẻ thù không đội trời chung" giờ đây lại là chị dâu, là người nhà của tôi. Và tôi biết rằng, mình không chỉ trở về nhà, mà còn tìm thấy một người chị gái theo một cách thật đặc biệt.

* Tâm sự của độc giả

Tin nổi bật