CHÚNG CON ĐÃ VỀ ĐÂY - NƠI AN NGHỈ CỦA NGƯỜI
(Một nén nhang thơm kính dâng hương hồn Đạ? tướng)
Ngườ? đã trở về nơ? cắt rốn chôn rau (nhau)
Nghe sóng kêu đau, ngàn thông đứng khóc
Rừng bạch đàn cú? đầu trầm mặc
Mưa Quảng Bình mây độ? khăn tang
Ngườ? thô? ngồ? th?ền,
Ngườ? thô? đốt nhang
Tồn tạ? 103 năm
Vì ngườ? thờ chữ NHẪN
Ngườ? không còn đêm ngày lận đận
Thương những rừng g?à đang chết ở Tây Nguyên
Quả bom nước trên đầu nhân dân
Đập thủy đ?ện và hồ thủy lợ?
Đồng mẫu lớn mà dân vẫn đó?
Ruộng mật bờ xô? để cỏ dạ? mọc như rừng
Một hạt thóc cõng hàng trăm thứ phí
Dân bỏ làng dân đ? tha hương
Không phả? nhìn các cháu đến trường
Những con “lạc đà” gù? sách
Không phả? nghe những lờ? ngọt nhạt
Bạn, thù dao dắt sau lưng...
Ngườ? chẳng nề hà kh? Đảng phân công
Thô? Bộ trưởng quốc phòng
Làm trưởng ban s?nh đẻ
Ngườ? b?ết rằng không có va? d?ễn bé
Chỉ vì ngườ? được sắm va? không lớn mà thô?
“Ngườ? phong thánh là ngườ? mượn thánh
Son phấn trang k?m để tô vẽ cho mình
Ngườ? được phong chả cần gì cả
Dẫu chết rồ? ngườ? vẫn sống trong dân”. (*)
Ngườ? vẫn là Đạ? tướng trước toàn quân...
Ch?ều Vũng Chùa chầm chậm
Chúng con về đây xếp hàng lặng lẽ dâng hương
Chết trong t?ếc thương là chết sống
Sống mất lòng dân là chết chưa chôn
Cỏ Ma? Dịch dẫu cắt tỉa xanh hơn
G?ống như chung cư xếp hàng thẳng lố?
Trốn náo nh?ệt khôn ngoan Hà Nộ?
Dẫu nắng lửa Quảng Bình cỏ chẳng bạc như vô?.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
(*) Nguyên văn của Nguyễn Trần Bạt.
“Ngườ? được phong thánh là ngườ? mượn thánh tô vẽ cho mình
Còn ngườ? được phong chả cần vì ông đã chết”.
Tác g?ả: Phạm Xuân Trường
(N?ệm Nghĩa, Lê Chân, Hả? Phòng)