(ĐSPL) - “Bát cháo không g?úp các bác ấy khỏ? được căn bệnh ung thư nhưng nó tấm lòng của chúng tô?. Tô? mong rằng, trong thờ? g?an chữa bệnh các bác được ăn thức ăn sạch và g?úp g?ảm đ? phần nào ch? phí....”, một ngườ? từng là dân “anh chị” nay hoàn lương về nấu cháo từ th?ện cho bệnh nhân ung thư tâm sự.
Những tay “anh chị” phát cháo m?ễn phí
Ch?ều thứ 7 ở bệnh v?ện K cơ sở 2 ở Tam H?ệp, Thanh Trì Hà Nộ?, một ch?ếc xe ô tô loạ? 7 chỗ đỗ phịch trước sân. Bốn thanh n?ên trẻ to cao, ăn mặc chỉn chu đeo kính đen, độ? mũ phớt, khuôn mặt đen bóng, tay xăm trổ những họa t?ết rồng phượng xuống xe. Họ bật cốp và kh?êng ra một thùng lớn màu xanh rồ? đặt lên ch?ếc bàn- nơ? những nhà hảo tâm phát thức ăn m?ễn phí cho bệnh nhân ung thư nghèo nơ? đây. Một ngườ? đàn ông áng chừng hơn 40 tuổ?, khuôn mặt lạnh lùng, mặc ch?ếc áo phông cũ, ch?ếc quần lửng cũ, đầu độ? một ch?ếc mũ phớt xuống sau cùng. Anh này leo lên từng tầng, vào từng phòng bệnh nó? lớn “Các bác xuống lấy cháo nhé”.
Bị lô? cuốn bở? hoạt động này, tô? t?ến lạ? gần hơn khu vực phát cháo từ th?ện. Những chàng thanh n?ên to cao tay thoăn thoắt múc cháo. Họ khá k?ệm lờ? nhưng thá? độ rất hòa nhã, thân th?ện. Một số bệnh nhân nhìn những hình xăm vằn vện trên đô? tay ngườ? thanh n?ên múc cháo xì xào bàn tán không b?ết các anh đến từ đâu.
Những g?ang hồ cộm cán một thờ? đang chuẩn bị nồ? cháo cho những bệnh nhân nghèo mắc bệnh ung thư
Bác Nguyễn Thị Hả?, ngườ? nhà của một bệnh nhân bị ung thư cho b?ết: “Chúng tô? cũng không b?ết các anh ấy từ đơn vị nào, chỉ b?ết, cứ vào ch?ều thứ ba và thứ 7 các anh lạ? đến đây phát cháo cho chúng tô?. Cháo của các anh ấy nấu rất ngon. Cháo nhừ, dẻo và nh?ều thịt. Chúng tô? là những bệnh nhân nghèo, được bát cháo như thế này rất quý. Các anh làm v?ệc phúc như thế này, chúng tô? cũng mong sau này con cháu các anh được nhận phúc từ đờ? cha để lạ?”.
Anh Nguyễn Văn Chung quê ở Bắc G?ang đang bị ung thư ở g?a? đoạn cuố?, đoạn đường cuộc đờ? của anh có lẽ chỉ còn được tính bằng tháng. Đầu anh cạo trọc lóc, da cổ anh đen như cháy, từng lớp bong tróc lên từng mảng. Có lẽ anh vừa trả? qua những ngày dà? xạ trị. Cầm bát cháo trên tay, anh Chung bù? ngù?: “Có lẽ tô? cũng chẳng còn sống được bao nh?êu ngày nữa. Trong những ngày cuố? đờ? được các anh đây ch?a sẻ khó khăn, tô? cảm thấy tình ngườ? thật ấm áp. Cuộc sống vẫn còn nh?ều những tấm lòng hảo tâm, thương ngườ? nghèo khó”.
Hầu hết ngườ? bệnh nơ? đây đều là những bệnh nhân nghèo. Căn bệnh ung thư quá? ác ập vào cuộc đờ? họ như một cơn ác mộng. Họ nằm tr?ền m?ên trên g?ường bệnh. Nh?ều g?a đình tích cóp cả đờ? cũng không đủ t?ền chữa bệnh trong một tháng. Vì thế, v?ệc những nhà từ th?ện g?úp đỡ họ những suất cơm, bát cháo một phần g?úp họ g?ảm bớt ch? phí, t?ếp thêm sức mạnh trong hành trình ch?ến đấu vớ? căn bệnh khủng kh?ếp ấy.
“Chúng tô? đã từng có những ngày lầm lạc”
Theo tìm h?ểu được b?ết, những thanh n?ên xăm trổ đầy mình phát cháo từ th?ện từng là những “anh chị” khét t?ếng một thờ? trong g?ớ? g?ang hồ. Họ từng vướng vào vòng lao lý, sau kh? ra trạ?, họ nhận ra sa? lầm của mình và quyết tâm làm lạ? cuộc đờ?. Hàng ngày, họ không chỉ làm v?ệc để thay đổ? cuộc sống mà còn làm v?ệc th?ện, g?úp đỡ ngườ? nghèo. Họ là những thành v?ên thuộc nhóm Hòa nhập. Được sự g?úp đỡ của anh Đỗ M?nh Hòa, ngườ? từng có quá khứ lầm lỗ?, g?ờ đã là một doanh nhân thành đạt, nhóm Hoà nhập đã ra đờ? vào năm 2011 và tính đến nay có gần 30 thành v?ên.
Tô? đến thăm cơ sở của nhóm đúng vào lúc các thành v?ên đang nấu cháo. Không khí vu? vẻ bao trùm lên tất cả mọ? ngườ? nơ? đây. Ngườ? nào cũng tất bật chuẩn bị đồ. Ngườ? thì nhóm bếp than, ngườ? vo gạo, ngườ? rửa thùng đựng cháo. Họ là những thanh n?ên to khỏe và không ít ngườ? vẫn còn mang ít nh?ều dáng vẻ của một tay “anh chị”.
Nhóm của Hòa đang chuẩn bị phát cháo
Anh Đỗ M?nh Hòa, trưởng nhóm Hòa nhập tâm sự, ngày xưa anh cũng từng phạm tộ? và phả? vào trạ?. Vớ? một ngườ? phả? vào tù, sự khổ sở nhất của họ không phả? là những ngày tháng cả? tạo mà là những ngày bắt đầu được ra tù. Ở trong tù khát khao được ra ngoà? xã hộ? nhưng kh? được ra rồ?, nh?ều ngườ? lạ? phả? trở lạ? nhà tù. Bở? lẽ, xã hộ? vẫn còn định k?ến vớ? ngườ? từng bị vào tù.
Họ bị dị nghị, xa lánh và khó k?ếm được v?ệc làm, ít có cơ hộ? được vay vốn để làm ăn, thậm chí bị ngườ? khác gọ? bằng cá? từ m?ệt thị: “thằng tù”. Bở? vậy, nh?ều ngườ? vì nhàn rỗ? lạ? s?nh ra trộm cắp hoặc quay trở về vớ? con đường tộ? lỗ? ngày trước. Cuộc sống của họ trở thành một vòng luẩn quẩn đen tố?.
Anh Hòa thì may mắn hơn, anh được một nhà hảo tâm đưa tay g?úp đỡ. Từ đó, anh chăm chỉ lao động. Những ngày tháng khó khăn dần đ? qua, h?ện nay anh đã là chủ doanh ngh?ệp, k?nh tế đã khấm khá hơn trước nh?ều phần.
Anh tâm sự: “Từng là một ngườ? tù, tô? h?ểu được suy nghĩ của anh em. Tô? luôn nung nấu trong lòng sẽ làm cách nào đó để g?úp đỡ anh em. Thấy có cá? hồ lớn là một dự án dở, ngườ? dân quanh hồ vứt rác xuống gây ô nh?ễm nặng, tô? quyết định đầu tư, cả? tạo để bà con quanh hồ không phả? ngử? mù? hô? thố? bốc lên từ cá? hồ bẩn đó. Mặt khác, tô? cả? tạo hồ để những anh em đã từng lầm đường lỡ bước trồng rau thả cá, từ đó tăng thêm thu nhập. Có v?ệc làm, anh em có v?ệc làm sẽ không có thờ? g?an để nghĩ đến những v?ệc xấu, lao động tích cực sẽ kh?ến mọ? ngườ? suy nghĩ tích cực và trở thành những con ngườ? tốt”.
Anh N.V. T., một thành v?ên của nhóm năm nay chừng 25 tuổ?, khuôn mặt còn trẻ măng xua xua tay kh? tô? đưa máy lên chụp hình anh. “Đừng đưa em lên báo. Em không muốn mọ? ngườ? b?ết đến em là con ngườ? đã từng vào tù ra tộ?. Em đã có con rồ?. Em không muốn sau này con em bị ngườ? ta kh?nh vì có bố vào tù. Công v?ệc của em bây g?ờ đã ổn, em còn tham g?a cùng nhóm để g?úp đỡ những ngườ? nghèo gặp bất hạnh. V?ệc làm này của em co? như là chuộc lạ? những lỗ? lầm, những đau đớn mà em đã từng gây ra cho ngườ? khác.”
Cả nhóm vẫn đang m?ệt mà? vớ? công v?ệc của mình
Dừng tay quấy nồ? cháo to, T. kể, cuộc sống của g?a đình T. trước đó khá sung túc. Nhưng đau đớn thay, bố T. lạ? lừa dố? mẹ con anh để đ? cặp kè vớ? một ngườ? chỉ bằng tuổ? T. Anh buồn chán rồ? bỏ học để đ? vũ trường tr?ền m?ên. “Một tháng 30 ngày tô? chìm ngập trong ăn chơ?, men say và thấy cuộc đờ? mình quá nhàm chán. Những cuộc ăn chơ? thâu đêm suốt sáng đã kh?ến tô? bắt mố? vớ? một nhóm g?ang hồ. Cuộc đờ? tô? bắt đầu rơ? vào những ngày tháng đâm thuê chém mướn. Đó quả là những ngày tháng rồ dạ? nhất. Chỉ cần một cá? nhìn đểu, một câu nó? không lọt ta? là chúng tô? có thể đánh nhau, thậm chỉ gọ? băng nhóm đến trừng phạt nhau theo cách g?ang hồ. Tô? hành động mà không bao g?ờ nghĩ đến hậu quả của nó. Có ngườ? bị chúng tô? đánh gãy chân, hôm vừa rồ? tô? gặp lạ? hắn ở chợ, thấy hắn đ? cà nhắc bán dép dạo. G?á như ngày trước tô? b?ết nghĩ thì có lẽ g?ờ ông ta không bị tập tễnh cả đờ? như thế”, T. tâm sự.
T. cũng cho b?ết, bây g?ờ nghĩ lạ? những v?ệc làm trước đây thấy hố? hận vô cùng. Cũng chính vì lý do đó, T. cùng vớ? các anh em khác trong câu lạc bộ quyết làm v?ệc th?ện, g?úp đỡ những ngườ? nghèo không may mắc căn bệnh quá? ác này. “Bát cháo cũng không nh?ều nhặn gì, cũng không g?úp họ chữa khỏ? bệnh nhưng nó làm tấm lòng của chúng tô?. Tô? mong rằng, trong thờ? g?an chữa bệnh, các bác được ăn thức ăn sạch và g?úp g?ảm đ? phần nào ch? phí. Ở Hà Nộ? này có cá? gì rẻ đâu…”
Không ít ngườ? trong số họ mà dân g?ang hồ chỉ cần nghe thấy tên đã kh?ếp vía hoặc chí ít cũng phả? dè chừng phần nào. Những tay “anh chị” này có lẽ chưa bao g?ờ mó tay vào chuyện bếp núc, vậy mà g?ờ đây họ lạ? cặm cụ? nấu nướng cho những ngườ? xa lạ, chưa từng gặp mặt và không hề có mố? quan hệ thân th?ết. |
Thành Huế