Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Thông báo

Gửi bình luận thành công

Đóng
Thông báo

Gửi liên hệ thành công

Đóng
Đóng

Những bến đò đưa tôi đến tương lai

(DS&PL) -

Có những khoảnh khắc mà tôi nghĩ cả cuộc đời này tôi không thể quên được, nó vẫn đầy màu sắc và rực rỡ trong tâm trí của tôi. Đó là bức tranh thời học sinh


Người ta nói, bức ảnh đẹp nhất không phải được lưu giữ lại bằng chiếc máy ảnh, mà được lưu giữ bằng con tim. Có những khoảnh khắc mà tôi nghĩ cả cuộc đời này tôi không thể quên được, nó vẫn đầy màu sắc và rực rỡ trong tâm trí của tôi. Đó là bức tranh của ký ức cùng bạn bè và thầy, cô - học sinh.
Quên sao được những giây phút cùng đám bạn đùa nghịch trong giờ ra chơi, tranh thủ từng phút một để cười đùa với nhau...
Những lần đi học muộn, rón ra rón rén, tim như ngừng đập vì sợ bị thầy cô phát hiện.
Hay những lần do mải chơi quên không học bài mà trong giờ kiểm tra thậm thụt đi... cầu cứu.
Dòng thời gian chỉ có một chiều, dù có đánh đổi tất cả những gì chúng ta có, cũng chẳng thể nào quay ngược trở lại khoảng thời gian ngày ấy.
Ngày đó đi học lúc nào cũng sợ ánh mắt nghiêm nghị của thầy cô. Nhưng kỳ thực, đôi mắt nghiêm nghị từng khiến tôi sợ sệt trong ký ức ngày nào thực ra lại dịu dàng khôn tả vì đó là đôi mắt giúp tôi trưởng thành, trở thành tôi của hôm nay.
Tôi đã được yêu thương, được dạy dỗ, được dìu dắt với những tấm lòng bao dung của thầy, của cô và tôi biết ơn những điều đó. Để ngày hôm nay, trở lại trường tri ân ngày Nhà giáo, trôi theo những dòng ký ức cũ, mong mỏi một khoảnh khắc được quay về với những bài học ngày xưa.
Dòng chảy thời gian cùng bụi phấn đã khiến mái tóc thầy cô lất phất những sợi bạc.
Thật bồi hồi biết mấy khi được cất tiếng: "Em chào thầy".
Ai cũng có những bức tranh ở trong tim, và bức tranh rực rỡ đầy màu sắc của tôi mang tên "Học sinh". Một màu xanh cho lứa tuổi đã qua, một màu vàng cho sự tinh nghịch và màu đỏ dành cho những trái tim ấm, nóng với trách nhiệm cao cả về tri thức và con người - thầy, cô.

Tin nổi bật