Ngườ? cha vĩ đạ? trong trá? t?m tô?
Cho đến bây g?ờ có rất nh?ều câu chuyện cảm động được mang tên Võ Nguyên G?áp. Có lẽ trong mỗ? trá? t?m chúng ta a? cũng luôn nhớ những hình ảnh đẹp, vĩ đạ? của Ngườ?. Được s?nh ra trên mảnh đất m?ền Trung đất cằn sỏ? đá, con thấu h?ểu phần nào những sự khó nhọc của mảnh đất Quảng Bình thân yêu đã nâng bước chân Ngườ? đến vớ? sự ngh?ệp vĩ đạ? của Tổ quốc V?ệt Nam.
Chưa một lần con được gặp trực t?ếp Bác, chưa một lần con dừng chân lạ? nơ? Bác được s?nh ra và lớn lên. Có chăng là con chỉ thoáng qua mà thô?. Nhưng tình cảm mà con dành cho Bác g?ống như ngườ? cha đáng kính của con vậy. Dù cho g?ờ đây, ngườ? cha đáng kính của con đã không còn bên cạnh con nữa. Con được s?nh ra và lớn lên trong thờ? bình, con cũng không thấu h?ểu được những nỗ? khó nhọc kh? ra ch?ến trường là như thế nào. Cho đến thờ? đ?ểm kh? con bước chân vào đạ? học con mớ? có cơ hộ? được h?ểu về con ngườ? của Bác. Thật đáng nể trọng b?ết bao kh? Bác là ngườ? duy nhất, là ngườ? chỉ được 1 lần phong quân hàm “Đạ? tướng”. Đ?ều này hơ? th?ệt thò? cho Bác kh? a? cũng được làm lễ nh?ều lần trong v?ệc phong quân hàm. Chắc Bác không nghĩ vậy đúng không? Là ngườ? học trò xuất sắc của Chủ tịch Hồ Chí M?nh. Đây là n?ềm tự hào của Bác, của cả Quân độ? nhân dân V?ệt Nam lúc bấy g?ờ.
Bản thân con là phận gá? nhưng con rất thích được vào quân độ?, con yêu ngành an n?nh lắm. Có chăng con được s?nh ra sớm hơn thì con sẽ cố gắng thực h?ện những ước mơ của mình…. Tuy thế, nhưng con vẫn tự hào vớ? công v?ệc h?ện nay của mình. Là 1 đoàn v?ên, con đang từng bước dẫn dắt các em độ? v?ên, nh? đồng. Phụ trách công tác Độ? tạ? một trường T?ểu học – là một công v?ệc hoàn toàn mớ? nhưng con rất thích thú. Các em độ? v?ên, nh? đồng là những chủ nhân tương la? của đất nước. Làm trong ngành g?áo dục con x?n tự hứa vớ? ngườ? sẽ cố gắng hoàn thành tốt nh?ệm vụ của mình và phấn đấu trở thành một Nhà g?áo ưu tú trong một tương la? không xa.
G?ờ đây, Bác đã không còn nữa. Bác đã rờ? xa Tổ quốc, quê hương để đoàn tụ vớ? “Ngườ? thầy” đáng kính của mình rồ?. Tình cảm của mỗ? công dân V?ệt Nam dành cho Bác sẽ không bao g?ờ thay đổ?. Vẫn còn vang vọng đâu đây t?ếng gọ? thân thương và nồng ấm mà thế hệ trẻ, thế hệ thanh n?ên g?ành cho Bác. Và dù sau này có đ? đâu, chúng con vẫn tự hào ngẩng cao đầu mà tự hào nó? rằng: “Chúng tô? tự hào kh? có Hồ Chí M?nh, kh? có Võ Nguyên G?áp”. Những con ngườ? đã cho chúng con những lý tưởng cao đẹp về cuộc sống……..
Tác g?ả: Trần Thị Lan
(Trường T?ểu học Đoàn Thị Đ?ểm - P.Bình An, TX. Dĩ An, Bình Dương)