Đóng

Mặc kệ bạn bè rủ rê, tôi không bao giờ đi họp lớp vì lý do này

  • Thủy Tiên
(DS&PL) -

Tôi chọn cách giữ gìn những ký ức tuổi 17 trong trẻo nhất. Tôi không muốn chúng bị vẩn đục bởi những thước đo thành công của tuổi trưởng thành.

Cứ mỗi độ hè về, hoặc những ngày giáp Tết, nhóm chat Zalo của lớp cấp 3 cũ lại bắt đầu "nhảy" liên tục. Tiếng thông báo quen thuộc, những cái tên đã mười mấy, hai mươi năm không gặp bỗng trở nên sống động. "Năm nay họp lớp nhé!", "Cố gắng đi đông đủ nha mọi người!", "Ai không đi là phạt nặng đấy!".

Tôi đọc, lặng lẽ thả một icon mặt cười, và trong đầu đã tự động soạn sẵn một lý do từ chối. "Tiếc quá, hôm đó mình kẹt lịch công tác rồi", "Xin lỗi cả lớp, mình về quê có việc đột xuất"... Tôi đã dùng những lý do đó suốt 5, 7 năm nay.

Nhiều bạn bè nói tôi kiêu căng, khó gần, thậm chí là "coi thường bạn cũ". Họ trách tôi tại sao những buổi gặp gỡ quý giá như vậy mà tôi lại hờ hững. Họ không hiểu, hoặc tôi chưa bao giờ muốn giải thích, rằng lý do tôi không đi họp lớp, hoàn toàn không phải vì tôi ghét bỏ ai, mà là vì tôi sợ.

Tôi sợ cái không khí của buổi họp lớp thời hiện đại.

Ký ức của tôi về "lớp" là những năm tháng 17, 18 tuổi trong veo. Là những buổi trốn học đi ăn chè, là gói xôi sáng chia nhau vội vã, là ánh mắt ngượng ngùng với cậu bạn bàn trên, là những lần chụm đầu chép bài kiểm tra. Đó là một tập thể mà chúng ta bình đẳng, ngây ngô và trong sáng. Chúng ta của năm đó, không ai quan tâm nhà bạn mình giàu hay nghèo, bố mẹ làm chức gì, hay tương lai sẽ kiếm được bao nhiêu tiền. Chúng ta chỉ đơn thuần là bạn.

Nhưng buổi họp lớp của những người 30, 40 tuổi, thật đáng buồn, thường không còn giữ được sự thuần khiết đó.

Nó giống như một "sàn diễn" hơn là một buổi gặp gỡ. Ngay từ lúc bước vào nhà hàng sang trọng (lần nào cũng phải là nhà hàng thật sang), tôi đã cảm thấy ngột ngạt. Mọi người không hỏi nhau "Bạn dạo này sống có vui không?", mà họ hỏi "Bạn đang làm gì, ở đâu?". Câu chuyện không phải là "Hồi đó vui thật", mà là "Mình mới mua được căn chung cư ở...", "Xe mình đang đi là...", "Con mình đang học trường quốc tế...".

Ảnh minh họa: AI 

Danh thiếp được trao qua đổi lại còn nhiều hơn cả những cái bắt tay. Những chiếc điện thoại đời mới nhất được đặt lên bàn như một cách khẳng định vị thế. Những câu chuyện về chức tước, về tiền bạc, về những chuyến du lịch nước ngoài cứ thế vang lên.

Tôi tự nhận mình là một người bình thường. Tôi có một công việc ổn định, một gia đình nhỏ hạnh phúc, một cuộc sống không giàu có nhưng đủ đầy. Tôi hài lòng với những gì mình có. Nhưng trong cái không gian lấp lánh và ồn ã đó, sự "bình thường" của tôi bỗng trở nên lạc lõng, thậm chí bị coi là "thất bại".

Tôi không muốn phải tham gia vào cuộc đua ngầm đó. Tôi không muốn phải so sánh mức lương của mình với người khác, và cũng không muốn ai đó phải ái ngại khi so sánh thành tựu của họ với tôi. Tôi sợ cảm giác phải gượng cười khi nghe ai đó khoe khoang, và cũng sợ ánh mắt thương hại (dù chỉ thoáng qua) của ai đó khi biết tôi vẫn đang ở nhà thuê.

Có thể tôi tiêu cực, có thể tôi quá nhạy cảm. Nhưng tôi tin rằng, tình bạn thực sự không cần một sân khấu để trình diễn.

Tôi vẫn giữ liên lạc với vài người bạn thân thật thân trong lớp. Chúng tôi gặp nhau, mặc quần jean, áo phông, ngồi ở một quán cà phê vỉa hè. Chúng tôi nói về những khó khăn trong công việc, càm ràm về con cái, và cười phá lên khi nhắc lại một kỷ niệm ngớ ngẩn thời đi học. Ở đó, không có áp lực phải chứng tỏ. Chúng tôi là chính mình.

Với tôi, đó mới thực sự là "họp lớp".

Tôi chọn cách giữ gìn những ký ức tuổi 17 trong trẻo nhất. Tôi không muốn chúng bị vẩn đục bởi những thước đo thành công của tuổi trưởng thành. Tôi chấp nhận mình là người đứng ngoài lề những cuộc vui ồn ã đó, để giữ cho riêng mình một khoảng trời thanh xuân nguyên vẹn.

Vì vậy, nếu năm nay nhóm Zalo lại "nhảy", tôi sẽ vẫn mỉm cười, và lại tìm một lý do để từ chối.

* Tâm sự của độc giả

Tin nổi bật