Nếu nói về profile, tôi tự tin mình là mơ ước của không ít cô gái. Năm nay tôi 28 tuổi, làm trưởng nhóm kinh doanh, thu nhập cứng chưa kể thưởng mỗi tháng đều đặn 40 triệu. Tôi có tập gym, cao 1m78, ăn mặc có gu và đi xe SH. Trong suy nghĩ của tôi, đàn ông chỉ cần có sự nghiệp vững vàng và ngoại hình tươm tất là đủ để phụ nữ phải giữ gìn.
Tôi và em quen nhau được hơn 1 năm. Em là nhân viên văn phòng bình thường, lương ba cọc ba đồng, hiền lành và khá xinh xắn. Khi yêu nhau, tôi chưa bao giờ để em thiệt thòi về vật chất. Đi ăn nhà hàng, đi xem phim, tôi đều là người rút ví. Tôi quan niệm rất rõ ràng: "Anh lo tài chính, em lo ngoan ngoãn". Tôi nghĩ thế là quá đủ cho một mối quan hệ hoàn hảo.
Nhưng rồi, đùng một cái, em hẹn tôi ra quán cà phê quen thuộc và nói lời chia tay. Không cãi vã, không ghen tuông, khuôn mặt em bình thản đến lạ lùng.
Tôi bật cười, nghĩ em đang làm nũng: "Em sao thế? Lại muốn mua túi xách hay giận anh chuyện tối qua không rep tin nhắn nhanh? Anh đã bảo anh bận kiếm tiền mà."
Em lắc đầu, đẩy về phía tôi chiếc hộp đựng những món quà đắt tiền tôi từng tặng: "Không phải đâu anh. Em chia tay vì em thấy mình không còn giá trị trong mắt anh, ngoài việc là một 'cô bồ ngoan' để anh trưng diện với bạn bè."
Ảnh minh họa: AI
Tôi sững sờ, gắt lên: "Em nói cái gì lạ vậy? Lương anh 40 triệu, anh lo cho em không thiếu thứ gì. Em nhìn bạn bè em xem, có ai được người yêu chiều như em không? Hay em có mối nào ngon hơn?"
Câu trả lời của em sau đó khiến tôi chết lặng, một lý do mà tôi - với cái tôi cao ngất ngưởng - chưa bao giờ nghĩ tới.
"Anh còn nhớ tuần trước em bị sốt siêu vi nằm bẹp ở phòng trọ không?" - Em hỏi nhẹ nhàng.
Tôi nhớ chứ. Hôm đó em nhắn tin than mệt. Tôi đã chuyển khoản ngay cho em 1 triệu đồng kèm tin nhắn: "Em đặt đồ ăn ngon mà tẩm bổ, uống thuốc đi nhé. Anh đang chạy KPI cuối tháng, không qua được." Tôi nghĩ thế là quá tâm lý rồi, thời đại 4.0, ting ting là nhanh gọn nhất.
Em cười chua chát: "Lúc đó, em không cần 1 triệu của anh. Em chỉ cần một bát cháo hành, hay đơn giản là anh ghé qua 5 phút xem em sống chết thế nào. Nhưng anh không làm. Anh dùng tiền để giải quyết mọi rắc rối tình cảm. Anh nghĩ 1 triệu đó mua được sự quan tâm sao?"
Rồi em kể tiếp, giọng nghẹn lại: "Hôm sinh nhật mẹ em, anh đến dự nhưng lại ngồi cau mày chê nhà em chật, chê món ăn quê không hợp vệ sinh. Anh rút ví ra mời cả nhà ra nhà hàng sang trọng, anh nghĩ là anh hào phóng, nhưng anh không biết là anh đang tát vào lòng tự trọng của bố mẹ em. Anh tốt, nhưng cái tốt của anh nó trịch thượng lắm."
Tôi ngồi nghe mà tai ù đi. Tôi luôn nghĩ mình thực tế, mình đang nâng tầm cuộc sống cho em. Hóa ra trong mắt em, tôi chỉ là một kẻ trọc phú vô tâm. Em bảo, em thà yêu một người lương 10 triệu nhưng sẵn sàng chạy xe 10 cây số trong mưa để mua cho em vỉ thuốc, còn hơn yêu một người lương 40 triệu nhưng coi người yêu như một "dự án" cần đầu tư bằng tiền cho xong chuyện.
"Anh có tất cả: tiền, địa vị, ngoại hình. Nhưng anh thiếu một thứ quan trọng nhất, đó là sự tôn trọng và thấu cảm dành cho người khác. Em không muốn lấy một cái máy ATM về làm chồng."
Em đứng dậy bỏ đi, để lại tôi trơ trọi với ly cà phê đã tan hết đá. Nhìn dòng người qua lại, tôi bỗng thấy chiếc ví dày cộp trong túi quần và bộ vest là lượt phẳng phiu trở nên vô nghĩa lạ thường.
Lương 40 triệu thì sao chứ? Tôi cứ ngỡ mình là "kèo trên", là người ban phát hạnh phúc. Hóa ra, tôi đã thua ngay từ trong suy nghĩ. Tôi thua một chàng trai nào đó ngoài kia, có thể nghèo hơn tôi, nhưng biết cách nấu một bát cháo hành khi người yêu bị ốm.
Đàn ông à, đừng nghĩ cứ mang tiền về là phụ nữ sẽ hạnh phúc. Thứ họ cần đôi khi rẻ tiền lắm, nhưng lại là thứ duy nhất mà tiền không mua được: Đó là tấm lòng. Tôi mất em thật rồi, bài học này cái giá đắt hơn 40 triệu rất nhiều.
* Tâm sự của độc giả