Năm nay tôi 32 tuổi, đã kết hôn được 5 năm, có một công việc ổn định và một người chồng được mọi người nhận xét là "hiền lành, tử tế". Nhìn bề ngoài, tôi có một cuộc sống mà nhiều người ao ước: yên ấm, đủ đầy, không sóng gió. Nhưng chỉ có tôi biết, sâu thẳm trong căn nhà ấy, trong cuộc hôn nhân tưởng như viên mãn ấy, là một sự trống rỗng đến đáng sợ. Tôi đã lấy chồng chỉ vì hai chữ "đến tuổi", và giờ đây, tôi đang nếm trải vị đắng của sự hối hận muộn màng.
Năm 27 tuổi, tôi là một cô gái độc thân giữa vòng vây bạn bè đã yên bề gia thất. Những câu hỏi dồn dập từ gia đình, họ hàng bắt đầu trở thành áp lực vô hình đè nặng lên vai tôi. "Bao giờ cho bố mẹ ăn cỗ?", "Bạn bè con cái bồng bế hết rồi kìa", "Kén cá chọn canh quá rồi ế đấy con ơi!". Áp lực ấy lớn đến nỗi, tôi bắt đầu hoảng sợ. Tôi sợ ánh mắt thương hại của người đời, sợ cảm giác lẻ loi trong những buổi họp lớp, sợ cái mác "gái ế" mà xã hội sẵn sàng dán lên bất kỳ cô gái nào chạm ngõ 30.
Và rồi anh đến. Anh là người đàn ông tốt, hiền lành, công việc ổn định, gia đình cơ bản. Anh không phải là người khiến trái tim tôi rung động mãnh liệt, nhưng anh là một "lựa chọn an toàn". Tôi đã tự thuyết phục bản thân rằng tình yêu nồng cháy chỉ có trong phim ảnh, hôn nhân cần nhất là sự ổn định và hòa hợp. Thế là tôi gật đầu. Đám cưới diễn ra nhanh chóng, trong sự chúc phúc của hai bên gia đình. Ngày hôm đó, tôi thở phào, không phải vì hạnh phúc, mà vì cuối cùng cũng hoàn thành "nhiệm vụ".
Lấy chồng vì "đến tuổi", 5 năm sau tôi hối hận muộn màng. Ảnh minh họa: AI
5 năm trôi qua, cuộc sống của chúng tôi bình lặng như một mặt hồ không gợn sóng. Nhưng cũng chính sự bình lặng ấy đã giết chết tâm hồn tôi. Chúng tôi sống cùng nhau dưới một mái nhà, nhưng chỉ giống như hai người bạn cùng phòng lịch sự. Bữa cơm tối thường chìm trong im lặng, mỗi người cắm cúi vào chiếc điện thoại của mình. Chúng tôi ngủ chung giường nhưng quay lưng vào nhau, giữa cả hai là một khoảng không lạnh lẽo. Không có những cuộc trò chuyện sâu sắc về ước mơ, không có những cái ôm siết thật chặt sau một ngày mệt mỏi, không có tiếng cười giòn tan lấp đầy căn nhà.
Tôi nhận ra, cái tôi thiếu không phải là một người chồng, mà là một người bạn đời – một người tôi có thể chia sẻ mọi buồn vui, một người mà chỉ cần nhìn vào mắt cũng đủ hiểu tôi đang nghĩ gì. Tôi không hận anh, anh không làm gì sai cả. Tôi chỉ hận chính mình của 5 năm về trước. Hận bản thân đã quá yếu đuối, đã để nỗi sợ hãi và áp lực của xã hội điều khiển quyết định quan trọng nhất của cuộc đời.
Giờ đây, tôi đang sống trong một chiếc lồng son do chính mình tạo ra. Ly hôn? Hai từ ấy quá nặng nề, tôi sợ làm bố mẹ thất vọng, sợ đối mặt với những lời dị nghị rằng "đứng núi này trông núi nọ". Nhưng tiếp tục cuộc sống này, tôi thấy mình như một đóa hoa đang héo úa từng ngày.
Nếu có ai đó hỏi tôi có hối hận không, tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời là "có". Tôi viết ra những dòng này, không phải để kể khổ, mà để nhắn nhủ đến những cô gái đang ở vào hoàn cảnh của tôi 5 năm trước: Đừng bao giờ kết hôn vì "đến tuổi". Hôn nhân là điểm khởi đầu của một hành trình dài, không phải là vạch đích của một cuộc đua với thời gian. Giá như tôi của 5 năm trước đủ dũng cảm để chờ đợi tình yêu, thay vì vội vã chạy theo một chiếc hạn chót vô hình.
*Lưu ý: Bài viết được kể dưới góc nhìn tâm sự của độc giả.