Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Thông báo

Gửi bình luận thành công

Đóng
Thông báo

Gửi liên hệ thành công

Đóng
Đóng

Hậu vận những người trúng số (Kỳ 8): Bốn lần trúng độc đắc bỗng chốc đi chăn heo thuê

(DS&PL) -

“Đại gia vé số” này từng được liệt vào diện vương giả nhất ở Cần Giuộc (Long An) khi sở hữu một loạt ngôi nhà lớn và một trang trại trồng cây cảnh có tiếng trong vùng.

“Đại gia vé số” này từng được liệt vào diện vương giả nhất ở Cần Giuộc (Long An) khi sở hữu một loạt ngôi nhà lớn và một trang trại trồng cây cảnh có tiếng trong vùng. Sau đó, gia sản ông còn tăng lên rất nhiều khi trúng liên tục các giải thưởng xổ số có giá trị lớn. Nhưng rồi, tất cả tài sản đều lần lượt đội nón ra đi cũng chính vì ảo vọng giàu sang hơn nữa nhờ… xổ số. Đến nỗi, người đàn ông này phải bỏ xứ để trốn nợ rồi đi chăn heo thuê cho người ta để kiếm sống qua ngày.

Kiểu tiêu tiền của“đại gia” nơi miệt vườn

Số phận của những tỷ phú vé số đều đi về những ngã rẽ riêng, có người biết làm ăn tính toán thì trở nên thịnh vượng, gia đình êm ấm. Tuy nhiên, rất tiếc những đối tượng này chiếm tỉ lệ không nhiều trong số những người trúng số. Phần nhiều trong số những nhân vật mà PV có dịp tiếp cận thường rơi vào một điểm chung cố hữu với vòng tròn xoay tua: Xuất phát nghèo khó, bỗng dưng có tiền thì ăn chơi vô độ nên chẳng mấy chốc lại trở thành nghèo. Nhiều “tỷ phú xổ số” còn biện minh cho sự nghèo khó của mình dựa trên câu nói: “Xởi lởi trời cho, ki bo trời lấy”, cứ thế họ vung tiền không tiếc tay để hi vọng được “trời thương” tiếp. Nhưng đến khi ngoảnh lại thì tất cả đã trở thành hư không.

Câu chuyện của một “đại gia” nơi miệt vườn Năm “xẹo” (tên nhân vật đã được thay đổi) ở Cần Giuộc, Long An là một ví dụ điển hình cho bi kịch “giấc mộng ban trưa” của những “đại gia vé số”. Đến giờ mỗi khi nhắc lại, người dân đều tỏ ra ái ngại và buông tiếng thở dài ngao ngán: “Giàu đến thế là cùng, thế mà….”

Bởi cách đây khoảng chục năm, người dân khu chợ Chiều bên bến phà Cần Giuộc liên tiếp chứng kiến những tỷ phú vé số, có người trúng 1- 2 tấm, có người trúng tới vài lần độc đắc. Tìm đến nơi này, chúng tôi được mọi người kể cho rất nhiều câu chuyện liên quan tới các tỷ phú vé số, nhưng đặc biết nhất mà ai cũng biết là trường hợp ông Năm “xẹo”.

Nhà ông Năm “xẹo”  đã từng giàu có nức tiếng trong vùng khi sở hữu trang trại trồng cây cảnh cả hecta, vừa là chủ một xưởng mộc ở Cần Giuộc và mấy căn nhà nằm mặt tiền bên con lộ chính, tấp nập người qua kẻ lại bán buôn. Có một dạo người dân trong vùng có phong trào chơi vé số, nhà nhà người người đua nhau mua vé số để có cái chờ đợi vào mỗi buổi chiều.

Năm “xẹo” không thiếu thốn tiền bạc nhưng cũng đôi khi cũng mua mấy tờ dò chơi. Ai ngờ, vận may lại mỉm cười tới tấp với người đàn ông này, đầu tiên là tấm vé trúng giải độc đắc giá trị 1,5 tỷ đồng. “Lúc đó ai cũng mừng cho ổng hết trơn, đã giàu lại càng giàu thêm. Có người còn khen gia đình này có phúc, nhưng lắm kẻ ác miệng cũng cảnh báo về đống của trời cho này, không khéo có lúc ra đường ở chơi”, một anh bán hàng ăn ở khu vực kể lại.

Vợ chồng ông Năm- đại gia vé số thuở nào.

Từ sau khi trúng giải độc đắc, cuộc sống của ông Năm “xẹo” lại thêm thoải mái, tiền bạc, công việc chẳng còn là thứ đáng bận tâm. Người dân nơi đây vẫn thường kể cho nhau nghe câu chuyện, sáng sáng thấy ông Năm cùng mấy người bạn cứ vắt chân ngồi uống cà phê, hoặc la cà ngồi quán nhậu.  Bao nhiêu công việc nặng nhọc trước đây ông chẳng thèm ngó ngàng đến.

Thói quen ăn chơi theo kiểu “đại gia” của ông Năm ngày càng khiến cho những người dân nơi miệt vườn này “mắt tròn mắt dẹt”. Ở quê, dường như chẳng có gì để gọi là tiêu pha nên thỉnh thoảng người ta lại thấy ông Năm ngược lên Sài Gòn ăn chơi cho thỏa thích.

Vốn là người phóng khoáng nên từ khi trúng thêm xổ số ông Năm “xẹo” lại càng xởi lởi, rải “lộc” khắp nơi. Nhiều người dân ở đây còn kể lại rằng, trong mỗi cuộc nhậu, trong đám đám bạn “ma men” có ai đó than nghèo kể khổ là  ông Năm liền lôi trong túi ra mấy triệu dúi vào tay, chẳng cần đếm, giọng bất cần: “Chú mày cầm lấy tiêu tạm, khỏi cần trả lại”. Trong khi ông Năm ăn chơi thoải mái, phát lộc khắp nơi thì vợ con của ông vẫn chi li từng đồng và lấy làm lo lắng. Một người hàng xóm gần nhà ông trước đây kể rằng, mỗi lần bà vợ khuyên hạn chế ăn chơi, lo làm ăn  và tích lũy về sau thì thì ông Năm gạt tay ngay: “Của trời cho cứ thế mà tiêu”.

“Đại gia” bỏ nhà đi nuôi heo thuê

Chẳng biết có phải vì tiêu pha phung phí hay làm ăn gặp vận hạn gì mà sau đó tài sản của ông Năm cứ lần lượt “đội nón ra đi”. Người ta thấy lần lượt những căn nhà mặt tiền được ông Năm “xẹo” rao bán để có tiền ăn chơi đàn đúm và… mua vé số. Một số người hàng xóm kể rằng, dạo đó ông Năm như bị nghiền nên ăn ngủ đều mơ đến vé số. Vì thế, cứ hễ có ai đi bán vé số qua nhà ông cũng lấy hết, ai đưa bao nhiêu ông cũng mua bằng sạch. Hàng ngày, hình ảnh ông Năm “xẹo” ngồi lựa chọn các xấp vé số rồi chờ tới giờ cào may trúng thưởng đã trở nên quá quen thuộc. Có bận, hễ gặp ông, những người quen biết cứ buột miệng chào hỏi ông bằng một câu rất riêng: “Tối qua có trúng thưởng con số nào hông anh Năm?”.

Mặc dù bỏ rất nhiều tiền để mua vé số nhưng vận may dường như đã “một đi không trở lại” với ông cũng như những người bạn nhậu thưa dần từ khi ông không còn nhiều tiền để mời đánh chén và ra lộc. Ông phải vay nợ. Số nợ lúc đầu chỉ là mấy triệu nhưng dần dần lên đến hàng trăm ttriệu đồng. Khi lãi mẹ đẻ lãi con chồng chất, buộc ông phải bán nốt căn nhà nằm giữa hai mặt tiền nơi khu buôn bán. Vừa bán nhà xong được một dạo, ông lại bỗng dưng trúng thêm ba tờ vé số độc đắc nữa.

Thêm một lần thành đại gia, nhưng cũng kể từ đây bi kịch thực sự mới tới với tỷ phú vé số này. Người dân ai cũng hy vọng, người đàn ông tóc đã điểm bạc sẽ chú tâm làm ăn. Nhưng với ông, thì việc đột nhiên trở lại giàu có càng khiến bản thân vung tiền nhiều hơn. Kiểu sống vương giả, vung tiền không tiếc tay đã trở thành một thói quen khó bỏ.

Chỉ sau hơn 1 năm, ông nướng không còn một đồng, không những vậy căn nhà ở vị trí đắc địa giữa ngã ba trước bến phà của ông cũng thuộc về người khác tự bao giờ mà vợ con ông cũng không bao giờ biết. Theo những người dân ở đây, tới khi người ta tới xiết nhà, vợ con ông, hàng xóm mới té ngửa không tin vào mắt mình, còn tỷ phú Năm “xẹo” trốn nợ với một chiếc võng rách trên tay.

Khi mọi chuyện vỡ lở, vợ con ông Năm phải về tá túc trong căn nhà nhỏ của mẹ ông Năm, còn đại gia vé số này thì bặt vô âm tín. Sau nhiều lần dò hỏi, tìm kiếm người thân mới hay ông Năm đang sống thui thủi một mình trong túp lều rách và đang nuôi heo thuê kiếm miếng ăn qua ngày tại một xóm nhỏ tại huyện Long Khánh (tỉnh Đồng Nai). Dù vợ con có nài nỉ van xin ông về thế nào đi nữa ông cũng không về vì còn nợ nợ quá nhiều người ở nhà, về biết lấy gì mà trả.

Bà H. - người bán hải sản ngay trước căn nhà ông Năm kể lại chuyện lên voi xuống chó của đại gia vé số.

Chị H., một người bán đồ hải sản trước nhà cũ của ông Năm “xẹo” cho biết: “Ổng ấy đổ nhiều tiền quá vào vé số nên giờ mới khánh kiệt như vậy đó. Giá như ông ấy biết chắt chiu, tiết kiệm thì giờ đâu đến nỗi nào. Giờ thì dân làng không còn thấy ổng xuất hiện nữa, nghe đâu đã bỏ xứ đi biền biệt rồi”. Một bác xe ôm, đứng chờ khách trước căn nhà cũ của ông Năm “xẹo” cũng góp chuyện: “Ngay căn nhà tui đang đứng nè, trước kia cũng là nhà của ổng đó, giờ bán hết rồi, có còn cái gì nữa đâu. Mấy bữa nay cũng nghe nói ông mới về, các chú cứ tìm đến hỏi xem sao”.

Tìm tới nhà mẹ ông trong một con hẻm cách bến phà Cần Giuộc không xa, chúng tôi được những người dân nơi đây cho biết, ông Năm “xẹo” không còn sống ở đây, chỉ có vợ con ông sống, còn mẹ già của ông cũng đã qua đời. Một bà lão cho biết thêm, ngày bà mẹ mất cũng không thấy Năm “xẹo” đâu cả.

Tới căn nhà nhỏ có hàng rào B40 như người dân chỉ, chúng tôi gọi cửa thì được một người phụ nữ trung tuổi ra mở, cạnh bên là một người đàn ông cởi trần cũng bước theo. Vừa định gợi lại câu chuyện xưa về “đại gia vé số”, thì người đàn ông này vội xua tay, đuổi khách: “Các chú nhầm nhà rồi. Hơn nữa chuyện đó qua đã lâu, giờ nhắc lại làm gì”. Nói đoạn, cả hai người này vội đóng của cửa lại rồi đi vào.

Tán gia bại sản vì quá ngạo nghễ với tiền

Độ chơi của ông khiến người lạc quan nhất, hay cả đại gia cũng không bao giờ dám nghĩ đến. Một ngày ông bỏ ra cả trăm triệu đồng cho những con số vô nghĩa, hay hứng lên cái ông lao vào bài bạc mất mấy trăm triệu nhẹ như bẩng. Mất tiền, nhưng miệng ông luôn cười ngạo nghễ tự đắc cho hành động chất chơi của mình. Bởi không biết từ khi nào ông nghĩ cứ tiêu hết rồi trời lại cho, có khi lần sau lại bằng mấy lần trước. Để suy nghĩ ấy chi phối nên việc “ném tiền qua cửa sổ” của ông chỉ là chuyện không lạ với bất cứ ai.

Minh Tuấn - Hữu Huấn

Tin nổi bật