Đóng

Chồng đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài gửi tiền về cho mẹ, tôi bàng hoàng khi biết sự thật

  • Thủy Tiên
(DS&PL) -

Tôi không biết mình phải đối mặt với những ngày tháng sắp tới ra sao, khi người chồng mà tôi hết mực yêu thương lại coi tôi như một người ngoài cuộc trong chính cuộc hôn nhân này.

Đêm. Tiếng mưa ngoài cửa sổ cứ rả rích, não nề như chính tâm trạng của tôi lúc này. Con trai nhỏ đã ngủ say, hơi thở đều đặn của con là thứ âm thanh bình yên duy nhất trong căn phòng vốn dĩ đã không còn ấm áp. Tôi ngồi đây, nhìn vào khoảng không vô định, cố gắng sắp xếp lại những mảnh vỡ của niềm tin vừa bị ai đó nhẫn tâm đập nát.

Tôi và chồng lấy nhau được gần năm năm, có với nhau một cậu con trai kháu khỉnh. Cuộc sống ở quê tuy bình dị nhưng lại chật vật. Anh bàn với tôi chuyện đi xuất khẩu lao động ở Nhật, nói rằng: "Em và con chịu khó vài năm, anh đi kiếm vốn về mình xây nhà, mở một cửa hàng nhỏ, không phải lo nghĩ nữa". Tôi thương anh, cũng thương cho tương lai của con, nên gạt nước mắt gật đầu đồng ý.

Ngày tiễn anh ra sân bay, lòng tôi như có ai đó xát muối. Nhưng nhìn vào ánh mắt quyết tâm của anh, tôi tự nhủ mình phải mạnh mẽ làm hậu phương vững chắc cho chồng. Ba năm trôi qua, anh đều đặn gửi tiền về. Có một điều khiến tôi ban đầu hơi lăn tăn, đó là anh không gửi trực tiếp cho tôi mà gửi thẳng vào tài khoản của mẹ chồng. Anh giải thích: "Anh gửi cho mẹ để mẹ giữ giúp. Em một tay chăm con, tay hòm chìa khóa lại lo buôn bán lặt vặt, cầm nhiều tiền vừa vất vả lại không an toàn. Mẹ ở nhà cũng không làm gì, giữ tiền cho hai đứa mình là hợp lý nhất. Mẹ con mình cần gì cứ bảo mẹ đưa".

Nghe anh nói vậy, tôi cũng thấy xuôi tai. Dù sao cũng là mẹ chồng, là người một nhà, tôi chẳng có lý do gì để không tin tưởng. Hơn nữa, làm vậy cũng là để anh yên tâm công tác, để mẹ chồng thấy con trai bà hiếu thảo. Hàng tháng, tôi nhận tiền sinh hoạt từ mẹ. Dù đôi lúc có chút không thoải mái khi phải "ngửa tay xin" chính đồng tiền mồ hôi nước mắt của chồng mình, nhưng tôi đều tự an ủi rằng tất cả là vì tương lai chung. Tôi vun vén, tằn tiện từng đồng, chỉ mong ngày anh về, chúng tôi sẽ có một tổ ấm đúng nghĩa.

Cho đến tuần trước, khi con trai tôi bất ngờ bị sốt vi-rút phải nhập viện. Chi phí điều trị khá tốn kém. Tôi sang nhà nói chuyện với mẹ chồng, xin bà rút một khoản lớn để lo cho con. Trái với suy nghĩ của tôi, mẹ chồng bỗng tỏ ra lúng túng. Bà ậm ừ một lúc rồi đưa cho tôi vài triệu, bảo tôi cứ lo trước, tiền nong tính sau. Thái độ của bà khiến một nỗi bất an len lỏi trong lòng tôi.

Ảnh minh họa: AI

Cả đêm đó tôi không ngủ được. Sáng hôm sau, tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với mẹ. Sau một hồi quanh co, cuối cùng bà cũng nói ra sự thật khiến tôi chết lặng. Toàn bộ số tiền chồng tôi gửi về suốt ba năm qua, trừ khoản sinh hoạt phí đưa cho tôi, mẹ chồng đã dùng để góp vốn cùng người em trai của bà – tức cậu của chồng tôi – mua một mảnh đất lớn ở đầu làng. Và kinh khủng hơn, mảnh đất ấy đứng tên một mình mẹ chồng.

Tai tôi ù đi, trời đất như quay cuồng. Tôi hỏi dồn: "Tại sao mẹ lại làm thế? Đó là tiền mồ hôi, xương máu của chồng con cơ mà?". Mẹ chồng tôi bình thản đến đáng sợ: "Thì mẹ giữ hộ chúng mày thôi. Để tên mẹ cho dễ làm giấy tờ, sau này rồi cũng là của thằng Hùng chứ của ai. Con cái trong nhà làm ăn với nhau, có gì mà phải căng thẳng".

Tôi run rẩy gọi điện cho chồng. Qua màn hình điện thoại, anh vẫn cố gắng trấn an tôi bằng những lời lẽ quen thuộc: "Anh biết chuyện đó. Anh làm tất cả cũng vì tương lai của gia đình mình mà. Em đừng suy nghĩ nhiều". Giọng anh thản nhiên như thể đó là một việc hiển nhiên, không cần bàn bạc với tôi.

"Tương lai của gia đình mình?". Tôi chua chát lặp lại câu nói đó trong đầu. Một tương lai mà tôi – người vợ đầu ấp tay gối, người mẹ của con anh – lại không hề được biết đến, không có quyền quyết định. Hóa ra, trong "gia đình" mà anh nói, tôi chỉ là một người ngoài. Sự hy sinh, tin tưởng và chờ đợi của tôi suốt ba năm qua bỗng chốc trở thành một trò cười. Họ, mẹ anh và anh, đã bí mật quyết định tương lai của chúng tôi, dùng chính những giọt mồ hôi của anh và nước mắt của tôi để xây dựng một tài sản không hề có tên tôi.

Tôi đã khóc, khóc cho sự ngây thơ của mình, khóc cho niềm tin bị phản bội. Ngôi nhà mà chúng tôi từng mơ ước, giờ đây nền móng của nó được xây bằng sự dối trá.

* Tâm sự của độc giả

Tin nổi bật