Đóng

30 tuổi chưa yêu ai, nghe chuyện gia đình của chị đồng nghiệp khiến tôi có quyết định cả nhà sốc

  • Thủy Tiên
(DS&PL) -

Tôi không muốn làm một khán giả trong câu chuyện hạnh phúc của người khác nữa. Tôi cũng muốn được yêu, được quan tâm, được trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời của một ai đó.

Hà Nội một ngày vào thu, nắng vàng dịu nhẹ nhưng lòng tôi lại nặng trĩu một nỗi hoang mang khó tả. Tôi, một người phụ nữ 30 tuổi, có một công việc ổn định với mức lương nhiều người mơ ước, có nhà, có xe, có những mối quan hệ bạn bè thân thiết. Nhìn bề ngoài, cuộc sống của tôi dường như thật viên mãn. Nhưng chỉ mình tôi biết, trong bức tranh tưởng chừng hoàn hảo ấy, lại thiếu một mảng màu quan trọng nhất – mảng màu của tình yêu.

Ba mươi năm tồn tại trên cõi đời, tôi chưa từng thực sự yêu ai, chưa từng trải qua cảm giác rung động đến ngẩn ngơ, chưa từng có một bờ vai để tựa vào những lúc yếu lòng. Tôi cứ mải miết chạy theo những mục tiêu sự nghiệp, những kế hoạch tài chính mà quên mất rằng trái tim mình cũng cần được sưởi ấm. Đôi lúc, tôi tự trấn an mình rằng "tình yêu là duyên số", rằng "người phù hợp rồi sẽ đến". Nhưng 30 tuổi, cái tuổi không còn quá trẻ để mơ mộng, tôi bắt đầu hoài nghi về chính những lời an ủi đó.

Bước ngoặt của cuộc đời tôi đến vào một buổi trưa văn phòng bình thường như bao ngày khác. Trong bữa cơm trưa, chị Lan, một đồng nghiệp thân thiết, vui vẻ khoe về món quà kỷ niệm 10 năm ngày cưới mà anh chồng kỹ sư khô khan của chị đã bí mật chuẩn bị. Đó không phải là một món đồ hiệu đắt tiền hay một chuyến du lịch sang chảnh. Đó là một cuốn album ảnh tự làm, ghi lại hành trình của họ từ những ngày đầu yêu nhau gian khó cho đến khi có hai đứa con xinh xắn.

Chị kể, giọng lấp lánh niềm hạnh phúc: "Anh ấy không lãng mạn đâu, có khi cả năm chẳng được bông hoa nào. Nhưng hôm qua, anh ấy nói với chị, 'Mỗi lần em mệt mỏi hay cáu gắt, anh lại giở cuốn album này ra xem. Anh xem lại cô gái trẻ trung, hay cười mà anh đã yêu. Anh biết công việc, con cái đã lấy đi của em nhiều thứ, nhưng anh muốn em biết, trong mắt anh, em vẫn là cô gái đó'".

Ảnh minh họa: AI

Chị kể thêm về những điều bình dị. Về việc anh luôn là người dậy sớm pha cho chị một cốc nước ấm. Về việc anh chẳng bao giờ chê những món ăn dù có lỡ mặn hay nhạt mà chị nấu. Về việc họ đã cùng nhau vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất khi công việc của anh gặp trục trặc, chỉ bằng những cái nắm tay và lời động viên "có anh/em ở đây rồi".

Câu chuyện của chị Lan không có những tình tiết kịch tính như trong phim, không có những lời thề non hẹn biển. Nó giản dị, chân thật và ấm áp đến lạ. Từng lời chị kể như từng giọt nước ấm, từ từ làm tan chảy tảng băng giá lạnh trong lòng tôi. Tôi chợt nhận ra, tình yêu mà tôi vẫn luôn kiếm tìm đâu phải điều gì quá cao siêu. Nó không phải là một hoàng tử cưỡi bạch mã, cũng không phải là những lời hứa hẹn vĩnh cửu. Tình yêu, hóa ra, là sự đồng hành, là thấu hiểu, là cùng nhau chia sẻ những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống.

Tôi đã sống 30 năm trong một chiếc vỏ ốc an toàn do chính mình tạo ra, sợ hãi bị tổn thương, sợ hãi phải mở lòng. Tôi đã nhìn những người xung quanh yêu đương, kết hôn và nghĩ rằng mình không thuộc về thế giới đó. Nhưng câu chuyện của chị Lan đã khiến tôi bừng tỉnh.

Tối hôm đó, tôi về nhà và làm một việc mà trước đây tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến. Trong bữa cơm tối, tôi bình tĩnh nói với bố mẹ: "Bố mẹ này, cuối tuần này con đồng ý đi xem mắt. Mọi người sắp xếp giúp con nhé".

Cả căn nhà bỗng im phăng phắc. Bố tôi đang gắp thức ăn cũng phải dừng đũa, mẹ tôi thì tròn mắt ngạc nhiên. Suốt bao năm qua, họ đã không ít lần mai mối, sắp xếp nhưng lần nào tôi cũng gạt phắt đi với lý do "bận" hoặc "chưa sẵn sàng". Quyết định đột ngột này của tôi thực sự đã gây ra một "cơn địa chấn" trong gia đình. Mẹ tôi lắp bắp hỏi lại, không tin vào tai mình. Khi tôi gật đầu chắc nịch, bà đã rơm rớm nước mắt vì vui mừng.

Tôi biết, một buổi xem mắt chưa chắc đã mang lại một tình yêu. Con đường phía trước có thể sẽ còn nhiều chông gai và thử thách. Nhưng lần đầu tiên trong 30 năm, tôi cảm thấy mình đã sẵn sàng. Tôi sẵn sàng mở cửa trái tim, sẵn sàng cho đi và đón nhận yêu thương. Tôi không còn chờ đợi duyên số một cách bị động nữa, tôi sẽ chủ động đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Bởi vì tôi biết rằng, ai trong chúng ta cũng xứng đáng được yêu thương, và tôi cũng vậy.

* Tâm sự của độc giả

Tin nổi bật