Đóng

Biết tôi sắp kết hôn, vợ cũ yêu cầu làm một việc mới cho cưới

  • Thủy Tiên
(DS&PL) -

Đám cưới chỉ còn hai tháng nữa. Lòng tôi giờ đây nặng trĩu. Hạnh phúc mới của tôi, tại sao lại phải được "chuộc" về bằng một cái giá đắt đỏ từ quá khứ như vậy?

Có những ngày, tôi ngỡ mình là người đàn ông may mắn nhất. Sau một lần đổ vỡ hôn nhân tưởng chừng đã kéo tôi xuống vực sâu của sự mệt mỏi và mất niềm tin, tôi đã tìm lại được ánh sáng. Ánh sáng ấy là Hoa, vợ sắp cưới của tôi. Em không chỉ mang đến tình yêu, mà còn mang đến sự thấu hiểu và bình yên. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua những e dè ban đầu, những định kiến xã hội về "trai một đời vợ", để đi đến quyết định chung một nhà.

Chúng tôi dự định tổ chức một đám cưới nhỏ, ấm cúng trong khoảng hai tháng nữa. Thiệp mời đã bắt đầu được lên danh sách, nhà hàng đã đặt cọc, và nụ cười rạng rỡ của Hoa trong chiếc váy cưới thử hôm trước vẫn còn làm tôi lâng lâng. Hạnh phúc tưởng chừng đã trọn vẹn.

Cho đến tuần trước, tôi nhận được cuộc điện thoại từ vợ cũ.

Sau khi ly hôn, tôi và cô ấy duy trì một mối quan hệ "hòa bình" vì con chung. Chúng tôi đã thỏa thuận rõ ràng về tài sản và chu cấp. Tôi luôn làm tròn trách nhiệm của một người cha. Khi tôi thông báo về việc mình sắp tái hôn, chủ yếu là để cô ấy và con trai chuẩn bị tâm lý, đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu. Tôi đã nghĩ, có lẽ cô ấy cần thời gian để sắp xếp cảm xúc.

Nhưng tôi đã lầm. Giọng cô ấy vang lên, lạnh lùng và rành rọt: "Chúc mừng anh. Nhưng trước khi anh cưới, em có một việc muốn anh làm xong. Coi như là, làm xong đi rồi hẵng cưới."

Ảnh minh họa: AI

Tôi sững sờ. "Việc gì?"

"Căn nhà chung cũ của mình. Em biết theo tòa án nó là của anh, em chỉ nhận tiền. Nhưng giờ em muốn anh sang tên căn nhà đó cho con trai. Tất nhiên, em sẽ là người giám hộ."

Cổ họng tôi nghẹn lại. Căn nhà đó là tài sản lớn nhất tôi giữ lại sau ly hôn, cũng là nơi tôi dự định đón Hoa về, hoặc ít nhất là bán đi để lo cho tổ ấm mới. Yêu cầu này, vào thời điểm này, không khác gì một quả bom.

"Việc này... sao em không nói sớm hơn? Chúng ta đã giải quyết xong tài sản lâu rồi mà?" – Tôi cố giữ bình tĩnh.

"Em nghĩ bây giờ là lúc thích hợp nhất," – cô ấy nói, giọng không một chút cảm xúc – "Anh sắp có gia đình mới, con trai cũng cần một sự đảm bảo chắc chắn. Anh làm đi, coi như là trách nhiệm cuối cùng của anh với quá khứ. Em không muốn sau này vợ mới của anh lại ý kiến này nọ. Coi như là... điều kiện để em và con thật sự chúc phúc cho anh."

Hai từ "điều kiện" và "chúc phúc" cô ấy đặt cạnh nhau nghe mới mỉa mai làm sao. Cô ấy không có quyền ngăn cản tôi kết hôn, nhưng cô ấy có quyền làm cho cuộc sống của tôi trở nên hỗn loạn. Cô ấy biết điểm yếu của tôi là con trai.

Tôi đã kể chuyện này với Hoa. Em ngồi im rất lâu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi biết em tổn thương. Không phải vì em tiếc căn nhà, mà em cảm thấy cuộc hôn nhân tương lai của mình đang bị "ra giá" bởi một người khác.

"Anh à," – Hoa khẽ nói – "Em không muốn hạnh phúc của mình bắt đầu bằng một sự đổi chác. Nhưng em cũng không muốn anh khó xử với con trai. Anh định thế nào?"

Tôi phải định thế nào đây?

Nếu tôi đồng ý, tôi sẽ mất đi một tài sản lớn mà tôi dự định xây dựng tương lai. Nghiêm trọng hơn, tôi cảm thấy như mình đang cúi đầu trước một sự thao túng vô lý. Nó như một cái giá phải trả để được "cho phép" đi tìm hạnh phúc mới.

Nếu tôi từ chối, cô ấy chắc chắn sẽ không để yên. Cô ấy sẽ dùng con trai, sẽ nói với con rằng tôi vì có vợ mới mà quên nó, sẽ gieo rắc vào đầu óc non nớt của thằng bé sự oán hận. Đám cưới của tôi, liệu còn có thể vui vẻ khi lương tâm tôi day dứt và phía sau là một mớ bòng bong do chính người cũ tạo ra?

Tôi hiểu, có thể cô ấy cũng có nỗi lo của một người mẹ. Nhưng cách cô ấy làm, vào đúng thời điểm tôi chuẩn bị cho ngày vui nhất, khiến tôi thấy nghẹt thở. Đó không giống như sự lo lắng cho con, mà giống một sự ích kỷ, một nỗ lực cuối cùng để chứng tỏ rằng cô ấy vẫn còn quyền lực đối với cuộc đời tôi.

* Tâm sự của độc giả

Tin nổi bật