Năm năm. Đó là một khoảng thời gian đủ dài để một đứa trẻ bắt đầu đi học, để một mầm cây trở thành cổ thụ, và để một người ngỡ như đã quên đi hơi ấm của một người khác. Tôi đã từng tin rằng mình đã đi qua cơn bão. Tôi đã xóa số, chặn mạng xã hội, và học cách mỉm cười khi ai đó vô tình nhắc đến tên anh trong những buổi họp lớp cũ. Nhưng hóa ra, thời gian chỉ giúp chúng ta giỏi che đậy, chứ không giúp chúng ta miễn nhiễm với sự tàn nhẫn.
Tôi gặp lại anh vào một buổi chiều mưa cuối năm, không phải sự tình cờ lãng mạn như phim ảnh, mà là một cuộc hẹn được anh khẩn khoản cầu xin qua một người bạn chung. Anh nói anh nợ tôi một lời giải thích, một lời xin lỗi chân thành cho sự ra đi đột ngột của 5 năm trước. Tôi đến, mang theo một trái tim đã bình lặng, nghĩ rằng mình đủ bao dung để khép lại một chương cũ của thanh xuân.
Nhưng điều "không thể tha thứ" ấy không nằm ở quá khứ. Nó nằm ở ngay giây phút anh mở lời.
Anh không đến để xin lỗi vì đã bỏ rơi tôi năm đó. Anh đến để tìm kiếm một sự cứu rỗi cho lương tâm ích kỷ của mình. Trong suốt hai tiếng đồng hồ, anh say sưa kể về cuộc sống hiện tại, về người vợ sắp cưới giàu có, về những dự án nghìn đô. Và rồi, anh đẩy về phía tôi một phong bì dày cộm, kèm theo một đề nghị lạnh lùng: "Anh cần em ký vào một tờ giấy xác nhận rằng năm xưa chúng ta chia tay trong êm đẹp, không có tranh chấp tài sản hay tình cảm, để anh hoàn thiện hồ sơ định cư và kết hôn ở nước ngoài. Coi như đây là chút tiền anh đền bù cho 5 năm thanh xuân của em."
Ảnh minh họa: AI
Giây phút đó, tai tôi ù đi. Điều không thể tha thứ nhất không phải là việc anh phản bội tôi năm xưa để chạy theo người khác, mà là việc 5 năm sau, anh vẫn nhìn tôi như một món hàng có thể mua bằng tiền. Anh dùng danh nghĩa "xin lỗi" để ép tôi một lần nữa phải phục vụ cho lợi ích của anh. Anh biến những kỷ niệm đẹp đẽ, những lời thề thốt tuổi trẻ của chúng tôi thành một rào cản pháp lý cần được dọn dẹp sạch sẽ.
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, người mà tôi từng yêu đến quên cả bản thân, và nhận ra anh ta chưa từng tồn tại. Người tôi yêu là một ảo ảnh tôi tự vẽ lên. Còn người ngồi đây, với nụ cười lịch lãm và chiếc phong bì đầy mùi tiền, chỉ là một kẻ xa lạ đầy toan tính.
Sự tàn nhẫn đỉnh điểm là khi anh ta bồi thêm một câu: "Em vẫn độc thân mà, đúng không? Số tiền này đủ để em sống thoải mái vài năm, đừng làm khó anh nữa." Hóa ra trong mắt anh, sự chung thủy hay việc tôi chưa mở lòng với ai khác không phải là vì tôi trân trọng tình cũ, mà là vì tôi "ế" và "rẻ rúng". Anh ta không chỉ muốn mua đứt quá khứ, mà còn muốn chà đạp lên lòng tự trọng của tôi để làm bàn đạp cho tương lai rạng rỡ của anh ta.
Tôi không khóc. Nước mắt của 5 năm trước đã cạn rồi. Tôi đứng dậy, không chạm vào phong bì, cũng chẳng cần một lời mắng nhiếc. Bởi vì với những người như anh, sự im lặng và khinh bỉ là câu trả lời đắt giá nhất.
Tôi bước ra khỏi quán cà phê, để mặc anh ta ngơ ngác với tờ giấy chưa có chữ ký. Cơn mưa ngoài kia thật lạnh, nhưng tôi cảm thấy nhẹ lòng. 5 năm qua, tôi tiếc nuối một người không xứng đáng, nhưng hôm nay, tôi chính thức được tự do. Có những lỗi lầm có thể bao dung, nhưng có những sự xúc phạm đến nhân phẩm thì vĩnh viễn không thể tha thứ.
Hóa ra, món quà lớn nhất mà thời gian tặng cho tôi không phải là sự quên lãng, mà là sự tỉnh ngộ. Cảm ơn anh, vì đã cho tôi thấy bộ mặt thật này, để tôi biết rằng mình đã đúng khi không còn anh trong cuộc đời nữa.
* Tâm sự của độc giả