Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Thông báo

Gửi bình luận thành công

Đóng
Thông báo

Gửi liên hệ thành công

Đóng
Đóng

Tuyển tập những bài xã luận hay ngày 20/11

(DS&PL) -

Những bài xã luận hay và ý nghĩa sẽ góp phần tạo ấn tượng cho tờ báo tường ngày 20-11. Dưới đây là tuyển tập những bài xã luận về ngày Nhà giáo Việt Nam.

(ĐSPL) - Những bà? xã luận hay và ý nghĩa sẽ góp phần tạo ấn tượng cho tờ báo tường ngày 20/11. Dướ? đây là tuyển tập những bà? xã luận về ngày Nhà g?áo V?ệt Nam 20/11.

Xã luận 1

“Ngày ngày cắp sách đến trường 
Cơm cha áo mẹ tình thương cô thầy”

Lờ? thơ như vang vọng trong tâm hồn mỗ? con ngườ?. Kh? s?nh ra, cha mẹ cho ta hình hà?, dáng đứng, cho ta dòng sữa mát lành và nuô? ta lớn lên. Rồ? cuộc đờ? lạ? bước sang một hướng đ? mớ? kh? ta cắp sách đến trường, cho ta gặp những ngườ? cha, ngườ? mẹ thứ ha?, nơ? đó dòng sữa ngọt chính là nguồn tr? thức và lờ? cha dạy, là lờ? thúc g?ục, vẫy gọ? ở ngoà? k?a khơ? xa của cuộc đờ?. Công ơn trờ? bể đó, chúng em không một phút lãng quên, vì vậy ngày hôm nay – ngày lễ các nhà g?áo V?ệt Nam 20 – 11 cho chúng con được bày tỏ lòng mình, được nó? lên những tâm tư, suy nghĩ về các thầy, các cô thân yêu.

Thầy cô ơ?! Ha? t?ếng gọ? thân thương con mang trong t?m suốt cuộc đờ?. Dẫu có đ? hết ch?ều dà? của cuộc sống, con vẫn chưa đ? hết lờ? thầy cô chỉ dạy; dẫu có bước lên muôn đỉnh v?nh quang con vẫn b?ết rằng, ngườ? nâng bước cho con trên từng bậc thang là đô? tay không bao g?ờ mệt mỏ? của các thầy, các cô.

“Thờ? g?an qua mùa thu nay có khác Bao chuyến đò qua chốn ấy sông sau Nghĩa thầy cô một đờ? không trả hết Dẫu đờ? con qua mấy nhịp cầu” Có a? đó đã từng nó? rằng “Tuổ? học trò cũng như ngườ? thợ đang xây nền móng cho tòa nhà...”, con cũng như bao đứa trẻ k?a, vô tư đùa nghịch để đô? kh? tự làm vỡ những v?ên gạch của đờ? mình. Con đâu b?ết sau lưng mình là bóng dáng thầy cô hao gầy theo năm tháng, mong mỏ? cho con từng bước trưởng thành để đến kh? nhận ra con chợt thấy bâng khuâng, nuố? t?ếc.

“Một mùa th? như bao mùa th? trước Nắng hồng lên trong mắt b?ếc học trò Phấn trắng bảng đen nét mực thầy vẫn đó Sao con tìm mà chẳng thấy ngày xưa...” Cá? ngày xưa của một thờ? kỷ n?ệm, quá khứ đã qua đ? sẽ không bao g?ờ quay lạ? nhưng những hồ? ức về 1 thưở đến trường dướ? vòng tay thầy cô sẽ không bao g?ờ pha? nhòa trong mỗ? học s?nh. Tình thương yêu trân trọng đó, chúng con muốn gử? đến không chỉ là hôm nay mà lớp lớp thế hệ thầy cô quả ngày hôm qua, của ngày ma? ... như truyền thống “Tôn sư trọng đạo” cha mẹ dạy con từ thưở lọt lòng.

S?nh ra trong cuộc đờ?, không a? có b?ết được tương la? của đờ? mình nhưng mỗ? chúng con nhận thức được rằng: tr? thức chính là hạt g?ống mà thầy cô ươm mầm trong t?m mỗ? học trò. Cây có đơm hoa kết quả, quả có chín ngọt lành hay không chính là sự vun đắp của chúng con dướ? sự chỉ dạy của thầy cô.

Qua bao lứa tuổ? học trò – bao mùa cây đơm hoa kết trá?, thầy cô vẫn âm thầm, lặng lẽ. có mấy a? quay về trường cũ, cũng như cây cây k?a chỉ mã? vươn lên trờ? xanh nhưng thầy cô vẫn luôn g?ữ vững n?ềm t?n và b?ết rằng ở trên cao k?a là ánh sáng của chân lý, là những đứa con càng khắc gh? thêm những cống h?ến âm thầm, lặng lẽ.

Chúng con muốn được cảm ơn thật nh?ều vì tình yêu thương, che chở của các thầy, các cô nhưng lờ? con nó? làm sao kể hết ân tình. Tự khắc gh? trong tâm trí mình, chúng con nguyện là những đứa con ngoan, trò g?ỏ?, xứng đáng vớ? b?ết bao công sức, ân tình của thầy cô.

Kh? bạn mở cánh cửa bước vào cuộc sống, nghĩa là bạn đang bắt đầu cuộc hành trình tự khẳng định mình để khám phá ý nghĩa của cuộc sống và thực h?ện mọ? mục t?êu mong muốn của bản thân. Để ch?nh phục hành trình đầy khó khăn này thì tr? thức chính là hành trang của chúng ta và Thầy cô chính là những ngườ? ngày đêm gom góp, truyền đạt cho chúng ta.

Từ ngày đầu t?ên đ? học bập bẹ làm quen vớ? những con số 1,2,..rồ? đến những chữ cá? A, Ư…cho đến hôm nay mặc dù chúng ta đã khôn lớn đã phần nào tự mình tìm tò? học hỏ? và đã sở hữu một vốn k?ến thức nào đó.

Thế nhưng, không phà? lúc nào cuộc sống cũng bắng phảng suôn sẽ như bạn nghĩ- mà có cả những trở ngạ? khó khăn. Có những sự cố thất bạ? làm bạn mất n?ềm t?n, tổn thương hay gục ngã tưởng chừng không thể đứng lên được nữa, mọ? ước mơ tốt đẹp dường như sụp đổ. Bạn trở nên hụt hẫng, tuyệt vọng và mất n?ềm t?n vào bản thân, vào cuộc sống.

Những lúc như thế bạn hãy nhớ đến hình ảnh cây trúc- chúng đã b?ết tự vươn lên sau những lúc oằn mình chịu đựng g?ông bão, và sau những lần như thế, mầm non vẫn t?ếp tục đâm chồ? lá xanh mướt và thân trúc trở nên vững vàng cứng cáp hơn … 

“ Tre g?à măng mọc có gì lạ đâu” 

Đúng như câu nó? trên Tre g?à thì măng mọc là chuyện bình thường nhưng bạn có b?ết chăng để cho những búp măng non vươn mình ra khỏ? đất thì đó chính là kết quả của cả một quá trình rễ trúc làm v?ệc cặm cụ? trong mọ? đ?ều k?ện gom góp tích lũy d?nh dưỡng cho thế hệ sau. Thầy cô cũng g?ống như vậy đó các bạn, sở hữu một trá? t?m yêu nghề, tấm lòng nhân hậu luôn hướng về học s?nh cùng vớ? bầu nh?ệt huyết luôn nóng cháy, Thầy cô luôn luôn không ngừng trao dồ? k?ến thức, bôn ba tìm tò? học hỏ?, gom góp k?ến thức và khao khát truyền đạt, mong mõ? học trò t?ếp thu để sau này vững trã? bước vào hành trình của cuộc sống.

Thầy cô là như vậy đó, còn chúng ta thì sao? Có phả? đợ? đến ngày 20/11 hay dịp lễ tết gì đó chúng ta mua một món quà kèm theo một lờ? chúc gở? đến thầy cô là đủ rồ? không. Hay là bạn nghĩ rằng đợ? đến kh? nào cuộc sống tốt đẹp hơn, sau kh? v?ệc học hành hoàn tất hay có công v?ệc ổn định k?ếm nh?ều t?ền lúc đó mớ? có thể trả ơn Thầy cô..

Ảnh m?nh họa

Xã luận 2

T?ết trờ? trở lạnh sang đông. Ngày 20-11 lạ? đến. Những kỷ n?ệm về công ơn Thầy Cô g?áo bỗng trổ? dậy trong t?ềm thức kh?ến mỗ? chúng ta lạ? nao nao xúc động. Nhanh thật! Mớ? đó mà gần mườ? năm đã trô? qua kể từ ngày đầu t?ên em cắp sách đ? học. Gần mườ? năm em đến trường được Thầy Cô g?ảng dạy, mườ? năm mà tình nghĩa của Thầy Cô ngọt ngào quyện theo mỗ? bước t?ến của em. Và bây g?ờ đây chúng em đang ở ngô? trường V?ệt Đức thân yêu, học lớp 10 TN 1 vớ? thầy cô mớ? nhưng 2 tháng qua cũng đã là quá đủ để chúng em cảm nhận được tình yêu thương mà các thầy các cô đã dành cho chúng em. Và chúng em cảm thấy chúng em đã lớp 10 rồ? mà vẫn như là học s?nh lớp 1, mớ? bẽn lẽn bước vào lớp.

Đ?ều mà em đón nhận được ở tất cả các vị Thầy Cô ấy là tình thương bao la vô bờ bến. Đã bao lần em bắt gặp ở Thầy Cô nét ph?ền muộn ưu tư kh? chúng em chưa ngoan. Và cũng bao lần em nhìn thấy những nụ cườ? rạng rỡ làm Thầy Cô trẻ hẳn lạ? mỗ? lúc chúng em cố gắng trong học tập. Cao cả thay những kỹ sư tâm hồn!Thầy Cô đã vì chúng em mà có quản ngạ? ch?. Vậy mà đô? lúc chúng em nào có h?ểu ra đ?ều đó làm cho Thầy Cô ph?ền lòng. Chúng em đã từng không chuẩn bị bà? kh? đến lớp, và v?ện lý là bà? khó học. Nhưng tạ? sao chúng em không h?ểu rằng để g?ảng dạy cho dễ h?ểu, Thầy Cô đã tốn bao công sức chuẩn bị g?áo án hằng đêm.

Tạ? sao chúng em không b?ết rằng có những đêm mất đ?ện, trong lúc chúng em ngủ say thì Thầy Cô còn thức bên ngọn đèn chấm bà?, sửa từng câu, từng chữ... Còn b?ết bao câu hỏ? tạ? sao, chúng em thật nông nổ? và đáng trách. Nhưng Thầy Cô bao g?ờ cũng sẵn sàng tha thứ bằng tình thương yêu học trò nồng thắm. Ô? Thầy Cô của chúng em!Rồ? kh? em được công nhận là học s?nh g?ỏ?, cha mẹ, bạn bè và ngườ? xung quanh đều khen ngợ?. Nhưng em h?ểu rằng, đằng sau thành tích đó là những g?ọt mồ hô? và hơ? ấm tình thương của Cô. Em như một bông hoa, còn Cô là lòng đất. Hoa phả? nhờ đất nuô? sống, nhờ đất lớn lên và x?nh đẹp tô đ?ểm cho đờ?. Thế nhưng ngườ? chỉ khen hoa đẹp, mấy a? nhớ đến nguồn gốc đã nuô? sống bông hoa. 

Song, đất không bao g?ờ ph?ền lòng về đ?ều đó, vẫn tháng tháng ngày ngày nuô? sống vẻ đẹp cho đờ?. Cô cũng vậy, như dòng nước chảy xuô?, dạy dỗ chúng em mà không hề toan tính. Cho nên chúng em - những bông hoa phả? b?ết cộ? nguồn cho mình sức sống, mà tỏ lòng b?ết ơn đố? vớ? Thầy Cô. Dù b?ết là nhớ ơn thế nào cho đủ, nhưng cũng phả? tỏ chút gì để thể h?ện t?nh thần uống nước nhớ nguồn. Lòng b?ết ơn đô? kh? chỉ là v?ệc đến thăm v?ếng Thầy Cô mỗ? dịp Tết, lễ... nhưng nó sẽ động v?ên Thầy Cô rất nh?ều trong v?ệc g?ảng dạy.

...Một mùa Xuân mớ? lạ? sắp về. Chúng em thêm một tuổ?, và tóc Thầy Cô cũng thêm nh?ều sợ? bạc. Tóc Thầy Cô đã bạc đ? cho mùa Xuân quê hương mã? mã? tươ? xanh. Thầy Cô, đó là tấm gương sáng tuyệt vờ?, là ngọn đuốc th?êng l?êng so? đường cho chúng em bước tớ?. Rồ? ma? k?a kh? chúng em đã rờ? xa quê hương. Em đã vào đạ? học, t?ếp tục con đường học vấn của mình. Bước đường tương la? rộng mở trước mắt em.

Con đường ấy chính Thầy Cô là ngườ? kha? mở. Vì thế, cho dù đã trưởng thành đến mấy, dù g?ữ vị trí nào trong xã hộ?, thì những hình bóng kính yêu của Thầy Cô mã? mã? ở bên em như nhắc nhở, động v?ên em trong suốt cuộc đờ?. Hôm nay đây, vớ? sự họp mặt đầy đủ của các thành v?ên trong lớp 10 TN 1, chung em x?n được k?nh tặng cô những bông hoa tươ? thắm nhất, không chỉ là tấm lòng mà chúng em g?ành cho cô mà còn là một lờ? hứa chân thực nhất chúng em muốn nó? vớ? cô: Chúng em sẽ cố gắng chăm ngoan hơn để không phụ lòng cô đã mong mỏ? ở chúng em.

Ngoà? mẹ cha , thầy cô là tất cả , 
Đã cho em đô? cánh bước vào đờ? 
Trong lòng em mã? luôn thầm nhủ : 
"Nhớ ơn thầy cô đến trọn đờ?!"

Ảnh m?nh họa

Xã luận 3

Có kh? nào trên đường đờ? bất chợt, bạn vô tình nhớ về thầy cô của mình không? Nhớ về những ngườ? đã dìu dắt ta trong suốt quảng đờ? đ? học?

Thầy cô! Ha? t?ếng th?êng l?êng ấy vang lên tự trong sâu thẳm tâm hồn ta một cách tha th?ết không nguô?! Làm sao có thể kể x?ết những công ơn cùng những nỗ? vất vả của thầy cô. X?n kính dâng lên thầy cô ngàn lờ? kính yêu nhất.

“Muốn sang thì bắt cầu k?ều

Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”

Nghề g?áo v?ên là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý, và ngườ? g?áo v?ên là ngườ? âm thầm mà vĩ đạ? nhất. Công v?ệc của họ thầm lặng mà ý nghĩa b?ết bao, thầm lặng trên bụt g?ảng và g?ản dị g?ữa đờ? thường, họ g?ống như những con ong thầm lặng g?ữa ngàn hoa để chắt ch?u cho đờ? những g?ọt mất t?nh túy và thơm ngọt nhất.

Từ kh? còn là những cô cầu bé còn bỡ ngỡ đến trường tớ? kh? trưởng thành đâu đâu ta cũng thấy có bóng dáng của thầy cô. Thầy cô uốn nắn ta từng bước đ?, từng nét chử đầu đờ?, đến những trang văn, những dòng thơ đầy xúc cảm. Có những đêm thầy thức trắng để:

“Bên trang vở chúng em

M?ệt mà? gh? chăm chú

Bao khó nhọc dướ? đèn”

Ô?! Thật bao la tình thầy! Dướ? ngọn đèn leo lét, ánh mắt của con ngườ? phả? tập trung cao độ lắm mớ? có thể làm v?ệc tốt được. Vậy mà thầy đã hy s?nh g?ấc ngủ và sức khỏe của mình để chấm bà? cho lũ học trò, để rồ? sáng ma? lên lớp, trong g?ấy trả bà? k?ểm tra của đứa nào cũng có những lờ? phê bằng mực đỏ của thầy, những lờ? phê đầy tâm huyết, thầy sửa từng câu chữ, từng lỗ? chính tả cho học s?nh. Nhìn những đứa học trò đọc chăm chú từng lờ? phê và khoe nhau đ?ểm lòng thầy rộn lên một n?ềm hạnh phúc vô b?ên. Cũng có những đêm thầy thức để soạn bà?, sáng ma? lên lớp cho chúng em có bà? học mớ?.

Trên bụt g?ảng vớ? g?ọng nó? ấm áp, trầm bổng, thầy cô mang đến cho chúng em những đ?ều lý thú của cuộc sống, thầy dạy cho chúng em về đạo lý làm ngườ?, về lòng yêu thương, lòng bao dung,… Thầy cô hung đúc cho chúng em lòng vị tha đức hy s?nh.

Ngườ? ta nó? “Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò”, làm sao tránh khỏ? sự nghịch ngợm của lũ “thứ ba” ấy. Những lúc đó thầy khẽ chau mày, nét mặt khẽ ngh?êm nghị. Nhưng vớ? lòng vị tha và đức hy s?nh thầy đã b?ến buổ? trừng phạt thành những buổ? dạy dỗ vớ? những lờ? dạy đầy thuyết phục. Ấy vậy mà sau những lần như thế, mắt đứa nào cũng đỏ hoe, lòng rưng rưng lòng kính yêu thầy vô hạn. Kh? còn ngồ? trên ghế nhà trường là vậy! Đến kh? ra trường thầy vẫn âm thầm, lặng lẽ dõ? theo từng bước đ? của lũ học s?nh. Thầy sẳn sàng g?úp đỡ kh? chúng cần. Trên bước đường đờ? có đứa theo đuổ? sự ngh?ệp công danh, cũng có đứa rẽ sang hướng khac vì kế mưu s?nh, có a? b?ết rằng thầy vẫn luôn dõ? mắt theo ta! Thầy hạnh phúc kh? thấy ta v?nh h?ển và quặn lòng xót xa kh? ta gặp trắc trở khó khăn.

Thờ? g?an vẫn cứ trô? đ? như những cỗ xe vô hình lăn bánh, thầy cô vẫn lặng lẽ là ngườ? lá? đò, chở hết lớp học s?nh này tớ? lớp học s?nh khác đến bến bờ tương la?. Mấy a? qua sông còn trở lạ? thăm con đò xưa? Một sự thật ngh?ệt ngã! Nhưng những ngườ? lá? đò ấy vẫn k?ên trì làm công v?ệc thầm lặng của mình. Ô?! Cao quý thay ngườ? thầy, ngườ? cô! Thật công đức mà vĩ đạ? b?ết bao! Rồ? ma? đây những đàn ch?m bé nhỏ ngày nào sẽ tung đô? cánh trên bầu trờ? tr? thức vớ? hành trang trên va? là những k?ến thưc quý báu và những lờ? dạy bảo của thầy cô. Những lờ? dạy bảo ấy mã? theo ta cùng năm tháng, kh? khó khăn nó mã? là đ?ểm tựa để ta dựa vào và cố gắng sống tốt.

T.H

Tin nổi bật