(ĐSPL) - Gần ha? năm trô? qua, Bích đã có cuộc sống mớ? ở mảnh đất N?nh Thuận. G?a đình cho cô bé đ? xa vì sợ Bích không trụ được mỗ? kh? nhìn thấy ngô? nhà. Cô bé đã lớn hơn 2 năm trước mà không dám trở về, dù nhớ bà nộ? đã g?à yếu, nhớ các bác, cô, chú, anh chị, vì sợ phả? đố? d?ện một vùng trờ? ám ảnh.
Kỳ 2: Ám ảnh tuổ? thơ không muốn trở về...
Cuộc sống mô? trường xa lạ
Nhắc đến tên em Bích, những ngườ? dân nơ? đây vẫn đầy đặn sự cảm thương và mến phục. Những ngườ? hàng xóm nó? rằng, Bích là cô bé thông m?nh, nhanh nhẹn và g?àu nghị lực. Trong gang tấc mong manh g?ữa sự sống và cá? chết, em đã nén chịu đau đớn, nhanh trí trốn thoát được lưỡ? dao hung hãn của kẻ thủ ác. Đáng khâm phục hơn, dù chỉ là một cô bé 8 tuổ? nhưng Bích đã và đang học cách đố? d?ện vớ? số phận, vượt lên nỗ? đau và sự mất mát quá lớn của bản thân, g?a đình để hoà nhập cuộc sống và học tập thật tốt, nhằm thực h?ện ước mơ của mình.
Tranh thủ phút g?ả? lao ven đường, chúng tô? có dịp trò chuyện vớ? anh Nguyễn Văn L. (34 tuổ?, làm nghề cắt tóc ở đố? d?ện vớ? t?ệm vàng Ngọc Bích). Anh L. không khỏ? xót xa kh? nhắc lạ? câu chuyện đau lòng từng làm chấn động phố nú? gần ha? năm về trước: “Ngườ? mất thì đã mất rồ?, nhưng đau xót cho ngườ? ở lạ?. Thương cho bé Bích, vì quá nhỏ đã phả? xa lìa cha mẹ, phả? chứng k?ến cha mẹ bị chém mà không thể g?úp được gì. Tô? vẫn nhớ mã? cô bé có gương mặt tròn tròn và đô? mắt sáng th? thoảng chạy sang trò chuyện cùng cánh xe ôm và thợ cắt tóc bên này. Con bé thông m?nh lắm. Từ ngày xảy ra vụ án đến g?ờ, tô? không được gặp bé nữa. Chỉ nghe hàng xóm kháo nhau, g?a đình đã chuyển cháu vào trong Nam ở cùng họ hàng. Chúng tô? b?ết, trong m?ền Nam, g?a đình cháu Bích có ngườ? thân ở đó. Đó là ngườ? bác ruột của cháu. G?a đình đưa cháu vào đó s?nh sống, không dám cho cháu ở quê vì sợ cháu lạ? bị ảnh hưởng tâm lý do những kí ức k?nh hoàng ở đây. Theo tô? được b?ết, từ ngày xảy ra chuyện, cháu Bích chưa một lần trở lạ? ngô? nhà thân yêu của mình. Cháu cũng bằng tuổ? con tô?, đang tuổ? ăn, tuổ? chơ? mà ...”
Một mô? trường học mớ?, h?ện đạ? hy vọng sẽ g?úp bé Bích quên dần nỗ? ám ảnh k?nh hoàng về thảm án của cả g?a đình.
(Ảnh m?nh họa)
Lắng nghe ch?a sẻ của những ngườ? dân nơ? đây, chúng tô? phần nào h?ểu được nỗ? xót xa và sự cảm thông của họ vớ? ngườ? bị hạ?. Và, kh? gặp g?a đình ông S?nh, là bác ruột của cháu Bích, lắng nghe những ch?a sẻ của họ về cô cháu gá? tộ? ngh?ệp mớ? càng thấy xót xa trước một tuổ? thơ phả? chứng k?ến cả vụ thảm sát k?nh hoàng.
Dù đã bước sang độ tuổ? ngoạ? ngũ tuần nhưng ngườ? bác không thể kìm nén nổ? tâm trạng xúc động, ánh mắt rưng rưng kh? nhớ về đứa cháu thân yêu của mình. Ông S?nh tâm sự: “G?a đình bên nộ? tô? tập trung s?nh sống, làm ăn hết ở đây. Ngày xưa tô? lấy vợ, cha mẹ cũng không cho lấy xa để t?ện bề đ? lạ?. Anh em họ hàng ở gần nhau vẫn là nhất. Thế nhưng ta? hoạ bỗng đâu g?áng xuống đầu, cả họ có mình cháu nó phả? xa quê hương vào tận N?nh Thuận để s?nh sống, học tập. H?ện Bích đang ở cùng một ngườ? bác bên ngoạ?. G?a đình ngườ? bác này con cá? đã lớn cả, chỉ còn một cháu chưa lập g?a đình nên có đ?ều k?ện chăm sóc, nuô? nấng Bích. Một đ?ểm thuận lợ? nữa là, hầu hết họ hàng bên ngoạ? nhà cháu ở trong đó nên cũng đùm bọc, đỡ đần được cho cháu. G?a đình chúng tô? ngoà? này cũng đủ sức lo cho cháu, nhưng sau mọ? chuyện, chúng tô? buộc phả? cho cháu vào Nam để thay đổ? mô? trường sống”.
Ông S?nh cũng cho b?ết, h?ện tạ? Bích đang theo học một trường quốc tế. Ở trường Bích học cả T?ếng V?ệt và t?ếng Anh. Trường này có cả ba cấp học (cấp I-II-III), Bích sẽ học xuyên suốt ở trong trường đó để nhà trường dễ theo dõ?. Trường này có chế độ chăm sóc học s?nh khá tốt, còn thường xuyên tổ chức cho các cháu tham g?a các hoạt động ngoạ? khoá ngoà? trờ?. Ngoà? học tập, Bích còn tích cực tham g?a các hoạt động văn hoá, văn nghệ của trường. Cô bé rất thích hát, thích vẽ nên g?a đình còn cho Bích đ? học thêm các lớp năng kh?ếu. Vì Bích sớm phả? chịu th?ệt thò? và tổn thương nên g?a đình mong muốn ít nh?ều bù đắp cho cháu. Thấy cô cháu gá? được quan tâm và hoà nhập nhanh chóng vớ? cuộc sống trong đó, g?a đình ông S?nh cũng thêm phần yên tâm và nguô? ngoa? được nỗ? nhớ.
Vẫn khóc nức nở kh? nghĩ về...
Kh? PV hỏ? về tâm lý và cuộc sống h?ện tạ? của cháu Bích, ông S?nh cũng bớt buồn rầu và mỉm cườ? cho b?ết: “Chúng tô? thường xuyên gọ? đ?ện cho cháu và được g?a đình ngườ? bác trong đó cho b?ết, tâm lý của Bích đã ổn định hơn rất nh?ều. Cháu sống vu? vẻ và hoà đồng cùng bạn bè. Bàn tay của Bích g?ờ không thể hồ? phục được nữa nên cháu chuyển sang v?ết tay trá?. Đ?ều kỳ d?ệu là con bé rất chịu khó và v?ết chữ rất đẹp. Bích cũng đã s?nh hoạt thuận t?ện và không cần nh?ều đến sự g?úp đỡ của ngườ? khác như thờ? đ?ểm tay vẫn còn bị ảnh hưởng bở? các cơn đau. Về phần tâm lý, để cháu không bị gợ? lạ? những ký ức cũ, trong g?a đình, ha? bác của cháu ngh?êm cấm mọ? ngườ? không được bàn bạc gì về những chuyện cướp của, g?ết ngườ?... Tuy vậy, th? thoảng Bích vẫn khóc, vẫn tủ? thân kh? nhớ về cha mẹ và em nhỏ. Có lần, nửa đêm Bích nằm mơ rồ? g?ật mình tỉnh g?ấc. G?ữa màn đêm, con bé khóc oà lên. Chắc nó nhớ lạ? cá? bóng đêm k?nh hã? và tên cướp tàn độc đã đoạt mệnh cả g?a đình nó. Kh? đó, mẹ nuô? của Bích lạ? ôm nó vào lòng. Ha? mẹ con lạ? khóc nức nở”.
Trong buổ? trò chuyện, PV còn có dịp được lắng nghe tâm sự của bà nộ? cháu Ngọc Bích. Bà cho hay: “Bích là con bé rất g?àu tình cảm. Cháu thường xuyên gọ? đ?ện về hỏ? thăm sức khoẻ ông bà, các em và các bác ngoà? này. Lần nào cháu gọ? đ?ện về cũng nó? nhớ nhà, nhớ ông bà và các bác ngoà? này. Nó? xong con bé lạ? khóc. Vì cháu nó hay khóc như thế nên nh?ều kh? muốn hỏ? thăm tình hình của nó, ngườ? nhà tô? lạ? phả? hỏ? qua các bác của cháu”. Dứt lờ? của bà, cậu bé học lớp 2 (con tra? của ông S?nh ngồ? bên cạnh) cũng t?ếp chuyện: “Hôm mừng thọ ông nộ?, em Bích gọ? về cho cháu nó? là Bích nhớ anh lắm. Cháu cũng nhớ em. Thấy em khóc cháu cũng khóc theo. Ngày trước cứ đ? học về là Bích chạy xuống đây rồ? ha? anh em đ? chơ?. Vu? lắm cô ạ”.
Nhớ nhà là vậy, nhưng Bích không dám về thường xuyên vì sợ những ký ức đau buồn trỗ? dậy. Ông S?nh kể lạ?, từ ngày cháu vào m?ền Nam học tập mớ? chỉ về quê duy nhất một lần. Đó là dịp g?ỗ đầu bố mẹ và em cháu. Lần đó, ha? bác bên ngoạ? ép mã? cháu mớ? về và cũng chỉ dám ở nhà chớp nhoáng và? ba t?ếng rồ? đ? ngay. Lúc Bích về nhà, nhìn thấy cháu, không a? cầm nổ? nước mắt nhưng cố phả? kìm nén cảm xúc vì sợ cháu nhìn thấy lạ? buồn hơn.
Dù tuổ? còn rất nhỏ nhưng Bích đã sớm dạn dày và có những suy nghĩ rất ngườ? lớn. Ông S?nh thấy tự hào nhưng cũng rất đớn đau vì đ?ều đó. Có lẽ số phận kém may mắn đã kh?ến cô bé có những tâm tư g?à trước tuổ?. Dù rất muốn cháu gá? về ở cùng cho gần gũ?, nhưng ông không dám nó? ra suy nghĩ của mình. Nhưng trong những cuộc đ?ện thoạ? tâm sự vớ? bác, Bích vẫn hẹn bác lớn lên cháu sẽ về. “Nghe cháu nó? thế tô? mừng lắm. Nhưng có lẽ cũng chưa chắc được vì còn bé thì cháu nó? nhưng thế, nhưng kh? cháu lớn lên, tư tưởng tình cảm nó khác thì cũng không b?ết thế nào”, ông S?nh g?ã? bày.
Vớ? cuộc trò chuyện ngắn ngủ?, chúng tô? cũng đã b?ết được phần nào cuộc sống của cô bé g?àu nghị lực. Ngẫm lạ? những gì bé Bích đã phả? đố? d?ện, có lẽ a? a? cũng thầm nguyện cầu cho cô bé có được cuộc sống hạnh phúc và gặp nh?ều may mắn...
“9 năm nữa con mớ? về quê” |
Phạm Hạnh - Dương Thu