(ĐSPL) - Cuộc hôn nhân của tôi chưa được bao lâu nhưng tôi đã thực sự cảm thấy chán ngấy, mệt mỏi và chỉ muốn bỏ quách vợ đi cho thoát khỏi cái “nợ đời” ấy.
Tôi 25 tuổi, là một chàng trai ở tỉnh lẻ ra Hà Nội học tập, sau khi tốt nghiệp Đại học, tôi trúng tuyển vào một công ty phần mềm máy tính và bắt đầu bận rộn với công việc.
Cả 4 năm đại học tôi không hề yêu ai, nói ra thật khó tin bởi tôi là con trai, hơn nữa trong mắt mọi người tôi còn được cho là “người mẫu” với chiều cao gần 1m8. Đúng là cũng có khá nhiều cô gái bày tỏ tình cảm với tôi nhưng do tính tôi không thích yêu đương khi đang học. Trước khi bước vào cánh cửa đại học, tôi cũng đã tự nhủ mình khi nào ra trường có việc ổn định mới yêu đương.
Rồi cũng đến cái ngày tôi ra trường và tìm được một công việc ổn định. Do đặc trưng công việc làm về phần mềm máy tính nên cả ngày tôi ngồi ôm máy tính và nói chuyện với các bạn qua internet, những lúc rảnh rỗi thì tôi ngồi viết blog. Cũng chính việc hay lên cái blog ấy viết tâm sự mà tôi quen cô ấy. Không biết vô tình hay cố ý nhưng cô ấy rất hay vào chia sẻ với tôi qua những tâm sự đó. Dù chưa gặp cô ấy thật ngoài đời nhưng tôi cảm thấy có một sự gắn kết kỳ lạ, tôi cảm thấy cô ấy là một cô gái rất tốt, ngây thơ và trong sáng.
Nói chuyện được một thời gian tôi ngỏ lời yêu và cô ấy đồng ý, lúc đó chúng tôi mới bắt đầu gặp mặt, hẹn hò nhau. Chúng tôi đến với nhau nhanh chóng, sau đó dính lấy nhau như sam. Hôm đó chở cô ấy đi chơi, trời mưa to quá nên tôi nán lại phòng cô ấy chờ tạnh mưa. Thật khó để một đôi nam nữ đang yêu trong đêm với nhau ở phòng riêng mà không xảy ra chuyện gì, rồi “chuyện ấy” đến thật tự nhiên trong đêm đó. Em có bầu và tôi bất chấp sự phản đối của gia đình để cưới.
Cô ấy ít hơn tôi 5 tuổi, học chưa xong đại học, nhưng vì đã “trót” có trước nên cô ấy nói sẽ bảo lưu kết quả học tập, sinh con xong cô ấy sẽ đi học tiếp để có một công việc cho hẳn hoi. Nhưng sau khi con đã chập chững biết đứng rồi mà cô ấy vẫn chẳng có động tĩnh gì về việc đi học tiếp hay đi làm một công việc gì đó, cô ấy chỉ thích ở nhà bế con.
Tài chính eo hẹp, một mình tôi phải lao vào kiếm tiền, làm thêm giờ để đủ chi phí cho mọi sinh hoạt của cả gia đình. Đã thế, cô ấy chẳng biết giúp chồng việc gì ngoài bế con cả ngày, chẳng chịu động tay vào bất cứ việc gì trong nhà. Đi làm vất vả cả buổi, về nhà tôi lại phải dọn dẹp, làm đủ mọi việc mà đáng lẽ ra cô ấy là vợ thì phải đảm nhận. Tôi không khác gì một đứa osin cho cô ấy, từ việc lớn đến bé, to đến nhỏ. Rửa bát, quét nhà, phơi quần áo tôi đều phải làm hết vì tôi không làm thì cô ấy cứ để như vậy ngày này qua ngày khác.
Đến bây giờ, tôi chẳng dám hé nửa lời than thở với gia đình, bởi ngày trước khi gia đình phản đối, chính tôi là người bất chấp tất cả để đến với cô ấy bằng được.
Càng ngày tôi càng không thể chấp nhận được cô ấy, là phụ nữ nhưng cô ấy lại quá lười biếng, nhác việc và ích kỷ, chỉ biết hưởng thụ mà không biết tôi đã vất vả như thế nào để có đủ tiền nuôi sống cô ấy và con. Thời gian gần đây chúng tôi cãi nhau liên miên, cô ấy tức giận với tôi thì đánh con. Lỗi là do tôi, khi yêu tôi đã quá vội vàng, hấp tấp, chỉ vì một phút không kiềm chế được bản thân mà tôi tự hủy hoại cuộc đời mình rồi quyết định chóng vánh cho sự kiện trọng đại nhất của cả đời người.
Tôi ngán ngẩm với cuộc hôn nhân cùng một người vợ lười nhác. Bây giờ tôi cực kỳ hối hận chỉ muốn bỏ quách cô ấy đi để thoát cái “nợ đời”.
Tâm sự và chia sẻ của bạn đọc xin vui lòng gửi về địa chỉ email: mai.dinh@doisongphapluat.com. |
Minh Anh
Xem thêm clip sau: