Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Thông báo

Gửi bình luận thành công

Đóng
Thông báo

Gửi liên hệ thành công

Đóng
Đóng

Nước mắt trào dâng khi biết sự thật vụ "mẹ chôn sống con mới sinh"

(DS&PL) -

4h hôm đó, chị cố chịu đau lẳng lặng chạy ra khu vườn rồi sinh con dưới gốc cây sầu riêng. Sau đó, chị đặt đứa trẻ còn chưa cắt nhau thai xuống hố sâu khoảng 0,5m, phủ lên trên đầy cỏ và lá chuối tươi rồi vào nhà nằm nghỉ... đến sáng chị cứ lịm đi và vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại nữa.

4h hôm đó, chị cố chịu đau lẳng lặng chạy ra khu vườn rồ? s?nh con dướ? gốc cây sầu r?êng. Sau đó, chị đặt đứa trẻ còn chưa cắt nhau tha? xuống hố sâu khoảng 0,5m, phủ lên trên đầy cỏ và lá chuố? tươ? rồ? vào nhà nằm nghỉ... đến sáng chị cứ lịm đ? và vĩnh v?ễn không bao g?ờ tỉnh lạ? nữa.

Nơ? ở của chị nằm tận cùng một con hẻm nhỏ, là căn nhà vách, nh?ều lỗ hổng nh?ều hơn lành lặn, má? lá nhìn thấy cả mặt trờ?, suốt ngày luôn “thông thoáng” vì không có bất kỳ cánh cửa nào che chắn.

Bé Phước vừa chào đờ? đã bị mẹ chôn sống. Bé may mắn thoát chết sau 13 g?ờ chôn dướ? đất.

Hoàn cảnh g?a đình khó khăn nên kh? hay mình t?ếp tục mang tha? sau 6 năm “kế hoạch”, chị Huệ hoàn toàn chán nản. Không thể phá tha? kh? đứa trẻ đã tượng hình, chị lẳng lặng g?ấu đ? sự thật, tớ? bước nào tính bước đó.

Vớ? thân hình nhỏ nhắn, tròn trịa, chị dễ dàng “b?ến” ch?ếc bụng đang to dần trở nên bình thường. Suốt ngày mặc trên ngườ? ch?ếc áo khoác dày cộm, chị khéo léo cột gút lạ? phía dướ? để làm “phùng” đều cả phần trên. Tuy mang bầu nhưng chị lạ? không có chút b?ểu h?ện ốm nghén như nôn ọe, thèm ăn.

Dù g?ấu g?ếm nhưng Huệ không dễ dàng qua mặt mọ? ngườ?. Thấy thân hình chị Huệ ngày càng to tròn, g?a đình chồng thường xuyên gặng hỏ?, đến nỗ? từng bắt ép đến bệnh v?ện nhưng chị quả quyết do ăn nh?ều nên mập và “nhà nghèo có khùng cũng không dám có con”.

Anh Đặng Văn A (s?nh năm 1979, chồng chị Huệ) buồn bã: “Tô? cũng quan tâm vợ lắm nhưng mỗ? lần hỏ? là cô ấy lạ? nổ? nóng nên tô? không dám nó? nữa. Tớ? kh? tô? muốn “gần gũ?” thì cô ấy luôn nó? mệt, từ chố?, đò? ngủ r?êng”.

Mọ? v?ệc cứ thế kéo dà? hơn nửa năm, đến ngày 25/9, sự thật mớ? được phơ? bày nhưng đã không còn kịp cứu vãn. 4h hôm đó, chị Huệ đau bụng chuyển dạ. Không chịu nổ?, chị cố gắng lẳng lặng chạy ra khu vườn rồ? s?nh dướ? gốc cây sầu r?êng. Sau đó, chị đặt đứa trẻ còn chưa cắt nhau tha? xuống hố sâu khoảng 0,5m, phủ lên trên đầy cỏ và lá chuố? tươ? rồ? vào nhà nằm nghỉ như chưa xảy ra chuyện gì.

Ha? t?ếng đồng hồ sau, ngườ? chồng thức dậy, nhìn vào phòng thấy vợ mình đang quay mặt lạ? nằm xem truyền hình nên đ? đám g?ỗ. Mã? đến 16h, anh mớ? tá hoả mặt mày kh? được hàng xóm báo t?n vợ mình nằm chết trên vũng máu do băng huyết.

Ngườ? chồng nghẹn ngào nhớ lạ?: “Lúc đó ở nhà có đứa con gá? nhưng nó còn nhỏ quá, không b?ết gì hết. Còn vợ tô? cứ nó? bị đứt chân, không cho kêu g?úp. Đến kh? chị hàng xóm vào thăm mớ? phát h?ện thì vợ tô? đã chết rồ?”.

Trước đó ít g?ờ, ngườ? dân quanh khu vực l?ên tục nghe t?ếng con nít khóc, túa ra tìm k?ếm nhưng mã? chẳng thấy đâu, cứ tưởng t?ếng mèo kêu nên không bao lâu thì g?ả? tán. Đến kh? hay t?n chị Huệ mất vì s?nh nở, mọ? ngườ? l?ền lần theo vết máu và bất ngờ kh? nhìn thấy đứa trẻ trần truồng, xám ngắt nằm dướ? rãnh đất, k?ến bu đầy ngườ?, đốt sưng mắt, tay chân. Cháu bé tức tốc được đưa đến bệnh v?ện cấp cứu.

Cháu bé chào đờ? vớ? cân nặng 3,3 kg, s?nh đủ ngày đủ tháng và hoàn toàn khoẻ mạnh. Sau 8 ngày nằm v?ện, nhận thấy các vết thương không còn trầm trọng và bắt đầu lành lặn, bác sĩ cho phép bé xuất v?ện. Bé được g?a đình đặt tên là Đặng Th?ên Phước, cá? tên mang hàm ý “phúc lộc trờ? cho” nhưng bé tra? vừa ra đờ? thì mẹ đã không còn.

Bà nộ? đứa trẻ tâm sự: “B?ết hoàn cảnh g?a đình nên mọ? ngườ? yêu thương nó lắm, l?ên tục hỏ? thăm, cho tã, sữa, quần áo. Đến g?ờ toàn bộ đồ đạc chăm sóc cho nó đều do ngườ? ta cho, g?a đình tô? không mua sắm gì hết.

t?nmo?.vn/2013/10/24/nguo?-me-chon-song-con-vua-s?nh-o-t?en-g?ang-da-qua-do?-2.jpg" alt="Ngườ? mẹ chôn sống con vừa s?nh ở T?ền G?ang đã qua đờ?" w?dth="550" />Anh A bên d? ảnh vợ.

T?ền phúng đ?ếu đám tang con Huệ, một phần tô? mua gạch lót cho mộ nó được sạch sẽ, còn sống nó đã th?ếu thốn quá rồ?, số còn lạ? tô? mua tấm bạt trả? trên nóc nhà che nắng che mưa cho mấy đứa nhỏ dễ ngủ”.

Sau sự v?ệc a? cũng trách chị Huệ suy nghĩ nông cạn. Cả bản thân ngườ? chồng đô? kh? vẫn hờn g?ận hành động của vợ mình, nếu nó? ra sớm có thể cùng nhau g?ả? quyết. Thế nhưng đến g?ờ, anh thương và thông h?ểu cho những dạ? dột, lo lắng mà ngườ? vợ phả? một mình gánh chịu.

Anh quặn lòng tâm sự: “Mớ? đây, ba đứa con về cứ hố? tô? đóng t?ền học, nếu không sẽ bị đuổ?. Nghe vậy lòng tô? thắt lạ? từng đoạn, đ? năn nỉ mượn t?ền khắp nơ? nhưng đến đâu ngườ? ta cũng hẹn, chưa dám cho. Nhất là thằng con lớn, năm nay lên lớp 6 mà tô? chưa có t?ền mua cho nó nổ? một bộ đồng phục g?á 84.000 đồng. Ở trường, nó là đứa khác b?ệt nhất vì lúc nào cũng quần tây, áo sơ m? trắng hoen màu. Nhưng thế nào tô? cũng ráng sức k?ếm t?ền nuô? tụ? nó ăn học nên ngườ?, như vậy mớ? có thể có cuộc sống tốt hơn tô? bây g?ờ”.

Trong căn nhà nghèo khó vào đúng ngày mất 2 tuần của chị Huệ, t?ếng k?nh vang vọng hoà vớ? sự ?m lặng của họ hàng v?ếng thăm càng làm cho không khí thê lương. Bé Phước, đứa trẻ may mắn sống sót sau vụ v?ệc đang ngủ lì bì trên ch?ếu mỏng tang, không hề cọ quậy hay khóc la. Anh A ch?a sẻ: “Nó ngoan lắm, không khó như mấy đứa trẻ khác, đó? chỉ kêu é lên một t?ếng rồ? quơ ha? tay qua lạ? thô?. Có lẽ nó h?ểu số phận nó nên không làm tô? khổ cực thêm”. Nó? rồ? g?ọng anh cứ lạc đ? vì uất nghẹn.

Hơn 13 năm chung sống, anh A chưa từng nghĩ g?a đình mình sẽ có kết cục b? thảm hôm nay bở? suốt thờ? g?an chung sống; tuy nghèo khó nhưng chưa bao g?ờ vợ chồng anh lớn t?ếng cã? vã về chuyện đồng ra đồng vào.

Không ngờ chị vợ vì sợ đó? khổ mà g?ấu g??ếm chuyện có tha? rồ? nhẫn tâm chôn sống con đẻ của mình. Anh A cho b?ết, anh chị nên duyên chồng vợ là do họ hàng ma? mố?. Cùng chung cảnh “nghèo rớt mùng tơ?” nên kh? cướ? về, vợ chồng anh ra sức làm v?ệc ngày đêm để k?ếm t?ền xây dựng một má? ấm. Một năm sau kh? đứa con đầu lòng ra đờ?, chị Huệ ở nhà quán xuyến g?a đình, chăm sóc con cá?.

Tất cả ch? t?êu đều trông chờ vào đồng ương ít ỏ? từ công phụ hồ của anh A. Đô? vợ chồng quyết định không s?nh thêm con nữa nhưng rồ? lỡ kế hoạch, đứa con gá? thứ 3 chào đờ?. Tự nhủ, “có nếp có tẻ” vậy đủ rồ? nên anh A luôn cố gắng hạn chế “gần gũ?” vợ.

Kh? được hỏ? về v?ệc đ? học, cả ba ngườ? con anh A đều đồng thanh không chịu nghỉ và hứa những buổ? nghỉ học sẽ phụ cha làm thêm k?ếm thu nhập. Dù còn nhỏ tuổ?, nhưng mấy đứa con của anh cho b?ết, sẽ không bao g?ờ bỏ rơ? em nhỏ mớ? s?nh. Đứa con lớn nó? chắc nịch: “Con sẽ đ? mò cua bắt ốc, không ăn gì hết rồ? đưa cho cha đ? mua sữa cho em Phước uống. Tụ? con sẽ thay mẹ chăm sóc em, không để em buồn”.

Theo Xa lộ Pháp luật

Tin nổi bật