Đóng

Mừng cưới bạn thân 1 chỉ vàng, cô gái khóc nức nở khi mở phong bì bạn mừng sau 3 năm

  • Thủy Tiên
(DS&PL) -

Ngày xưa ăn mì tôm dành tiền mừng cưới bạn thân 1 chỉ vàng, 3 năm sau ngày vui của mình, bóc phong bì nó gửi lại mà tôi bật khóc nức nở.

Tôi và Lan chơi với nhau từ thời đại học. Hai đứa, một đứa quê miền Trung nắng gió, một đứa miền Tây sông nước, gặp nhau ở đất TP.HCM rồi thân thiết như chị em ruột thịt. Thời sinh viên, gói mì tôm chia đôi, cái áo sơ mi cũng mặc chung, có chuyện gì vui buồn cũng í ới gọi nhau đầu tiên.

Ra trường, mỗi đứa một ngả. Lan may mắn hơn tôi, xin được vào một công ty nước ngoài, lương lậu ổn định rồi nhanh chóng lấy chồng. Chồng Lan là trai thành phố, gia đình cũng gọi là có điều kiện.

Ngày Lan cưới cách đây 3 năm, tôi lúc đó vẫn đang chật vật với công việc nhân viên văn phòng lương ba cọc ba đồng, tháng nào xào tháng ấy, tiền trọ còn phải khất lên khất xuống. Nhưng nghĩ đời người con gái chỉ có một lần lên xe hoa, mình là bạn thân nhất, không thể để nó thua kém người ta được. Tôi cắn răng, ăn mì tôm cả tháng, vay mượn thêm một ít của chị gái để mua bằng được 1 chỉ vàng nhẫn trơn mừng cưới nó.

Hồi đó vàng chưa cao như bây giờ, nhưng với tôi lúc ấy, 1 chỉ vàng là cả một gia tài, là mồ hôi và sự nhịn ăn nhịn mặc. Lúc trao tay Lan chiếc hộp đỏ, thấy nó rưng rưng nước mắt, tôi thấy sự hy sinh của mình là xứng đáng. Tôi chỉ mong nó về nhà chồng có chút vốn liếng lận lưng, để mẹ chồng không coi thường con bé tỉnh lẻ.

3 năm trôi qua, cuộc sống cuốn chúng tôi đi. Lan bận rộn làm dâu hào môn, sinh con đẻ cái. Tôi cũng mải mê phấn đấu cho sự nghiệp. Những cuộc gọi thưa dần, những tin nhắn chỉ còn là lời hỏi thăm xã giao. Nhiều lúc lướt Facebook thấy nó check-in sang chảnh, tôi vừa mừng cho bạn, vừa có chút chạnh lòng, cảm thấy khoảng cách giữa hai đứa ngày càng xa.

Rồi cũng đến ngày tôi lấy chồng. Chồng tôi là người bình thường, hiền lành, chúng tôi tự tổ chức một đám cưới ấm cúng, giản dị. Tôi gửi thiệp mời Lan, lòng cũng băn khoăn không biết nó có đến được không vì nghe nói nó đang bận rộn kinh doanh riêng.

Sát giờ làm lễ, Lan xuất hiện. Nó đi xe sang, ăn mặc sang trọng nhưng gương mặt có nét gì đó tiều tụy, hốc hác hơn xưa. Nó ôm chầm lấy tôi, dúi vào tay tôi một chiếc phong bì dày cộp rồi thì thầm: "Mày hạnh phúc nhé, tao xin lỗi vì thời gian qua ít quan tâm mày". Nó ăn vội bát súp rồi xin phép về trước vì con ốm.

Đêm tân hôn, sau khi dọn dẹp xong xuôi, vợ chồng tôi ngồi bóc phong bì. Đến phong bì của Lan, tôi thấy nó nặng trịch và cộm lên một cách kỳ lạ. Tim tôi đập thình thịch, tò mò không biết bên trong là gì.

Khi xé lớp giấy ra, tôi hoảng hốt đến mức làm rơi cả phong bì xuống giường.

Bên trong không phải là tiền, mà là một chiếc kiềng vàng ta sáng chói, ước chừng phải 3 chỉ, kèm theo... chính chiếc nhẫn vàng 1 chỉ méo mó ngày xưa tôi tặng nó. Dưới đáy phong bì là một tờ giấy viết tay gấp tư.

Ảnh minh họa: AI 

Tôi run run mở ra đọc:

"Gửi con bạn thân nhất đời tao,

Chắc mày bất ngờ lắm khi thấy lại chiếc nhẫn này. 3 năm trước, tao biết mày lương có 6 triệu mà dám bỏ ra gần 5 triệu mua vàng tặng tao. Ngày đó tao cầm chiếc nhẫn mà thương mày đứt ruột, tao biết mày đã phải nhịn ăn sáng, ăn mì gói cả tháng trời.

Về nhà chồng, mang tiếng hào môn nhưng tao bị quản lý kinh tế ngặt nghèo. Có những lúc túng thiếu, tao đã định bán hết của hồi môn, nhưng riêng chiếc nhẫn này tao thề sống chết giữ lại. Nó là bùa hộ mệnh, nhắc tao nhớ rằng lúc tao khó khăn nhất, vẫn có mày ở bên.

Nay mày cưới, tao không có gì nhiều. Chiếc nhẫn này tao trả lại mày làm kỷ niệm tình bạn tụi mình. Còn chiếc kiềng 3 chỉ kia là lãi suất 3 năm qua tao nợ mày, nợ cái tình cái nghĩa mày dành cho tao. Mày đừng từ chối, nhận đi cho tao vui. Chúc mày hạnh phúc hơn tao!"

Đọc xong lá thư, tôi òa khóc nức nở trên vai chồng. Hóa ra, Lan vẫn là Lan của ngày xưa, vẫn hiểu và trân trọng tôi đến từng chi tiết nhỏ nhặt. Tôi cứ ngỡ khoảng cách giàu nghèo đã chia cắt tình bạn, nhưng hóa ra, sự thấu hiểu và chân thành mới là thứ gắn kết chúng tôi bền chặt nhất.

Chiếc nhẫn 1 chỉ vàng năm ấy, bây giờ giá trị vật chất đã tăng lên nhiều, nhưng giá trị tinh thần mà Lan gửi lại cho tôi, quả thực không gì có thể đong đếm được.

* Tâm sự của độc giả

Tin nổi bật