Tôi viết những dòng này khi đang ngồi một mình ở bàn làm việc vào giờ nghỉ trưa, trong khi các đồng nghiệp đã rủ nhau xuống canteen rôm rả từ lâu. Cảm giác cô đơn giữa chốn đông người thật đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn là tôi biết nguyên nhân của sự cô lập này lại xuất phát từ chính cái miệng "nhanh hơn não" của mình.
Tôi vào làm tại công ty này được hơn sáu tháng. Môi trường làm việc khá thoải mái, sếp tâm lý và đặc biệt là hội chị em văn phòng rất thân thiết. Chúng tôi từng có những buổi trưa cùng nhau chia sẻ hộp cơm, những chiều rủ nhau đặt trà sữa hay những buổi tối cuối tuần "xả hơi" sau giờ làm. Tôi đã từng nghĩ mình thật may mắn khi tìm được một nơi chốn lý tưởng như vậy. Cho đến cái ngày định mệnh ấy...
Hôm đó, trong giờ nghỉ trưa, chủ đề của hội chị em xoay quanh chuyện chồng con, lương thưởng và áp lực cơm áo gạo tiền. Một chị lớn tuổi trong phòng than thở rằng chồng chị lương thấp, lại không có chí tiến thủ, khiến kinh tế gia đình eo hẹp. Mọi người hùa vào, người thì chê chồng lười, người thì bảo đàn ông bây giờ chỉ giỏi "chém gió".
Trong phút cao hứng, và có lẽ cũng vì muốn thể hiện một chút niềm tự hào về người đàn ông của mình, tôi đã buột miệng chen vào: "Thực ra không phải ai cũng thế đâu các chị ạ. Như chồng em đây, làm giám đốc một công ty xuất nhập khẩu, quản lý mấy trăm nhân sự, áp lực kinh khủng lắm. Lương cao thật đấy nhưng đổi lại là sức khỏe và thời gian, về nhà là nằm vật ra vì mệt, thương lắm..."
Vừa dứt lời, không gian đang ồn ào bỗng chốc im bặt. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Một chị hỏi lại với giọng đầy nghi hoặc: "Chồng em làm giám đốc á? Giám đốc công ty nào? Thế hóa ra em là phu nhân sếp lớn mà bấy lâu nay giấu bọn chị à?"
Ảnh minh họa: AI
Lúc ấy, tôi vẫn chưa nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của họ, hồn nhiên kể thêm vài chi tiết về quy mô công ty chồng, về những chuyến công tác nước ngoài của anh. Tôi cứ ngỡ đó là sự chia sẻ chân thành giữa những người bạn. Nhưng tôi đã lầm to.
Ngay ngày hôm sau, thái độ của cả phòng quay ngoắt 180 độ.
Đầu tiên là những cuộc hội thoại trong nhóm chat Zalo chung bỗng dưng thưa thớt hẳn. Tôi lờ mờ nhận ra họ đã lập một nhóm chat riêng không có tôi. Những lời rủ rê đặt trà sữa chiều biến mất. Khi tôi chủ động hỏi: "Mọi người uống gì không em đặt?", thì nhận lại những cái xua tay khách sáo: "Thôi, bọn chị dạo này kiêng đường, uống nước lọc thôi", nhưng lát sau tôi lại thấy họ lén lút nhận đồ uống từ shipper ở sảnh dưới.
Đỉnh điểm là sự mỉa mai trong công việc. Khi sếp giao cho tôi một dự án hơi vất vả và cần đi lại nhiều, tôi chỉ khẽ thở dài thì một đồng nghiệp ngồi cạnh nói mát mẻ: "Ôi dào, em làm cho vui chứ quan trọng gì tiền nong. Chồng giám đốc giàu nứt đố đổ vách, nuôi cả lò cũng được, em nhường suất vất vả này cho bọn chị kiếm cơm thì hơn."
Câu nói ấy như gáo nước lạnh tát thẳng vào mặt tôi. Hóa ra trong mắt họ, việc tôi đi làm chỉ là "cưỡi ngựa xem hoa", là giết thời gian. Họ mặc định tôi giàu có, sung sướng và không cùng đẳng cấp với những người làm công ăn lương như họ. Khoảng cách vô hình cứ thế được dựng lên, dày đặc và lạnh lẽo.
Họ đâu biết rằng, chồng tôi làm giám đốc nhưng gánh trên vai khoản nợ ngân hàng khổng lồ để duy trì doanh nghiệp. Họ đâu biết tôi vẫn đi chiếc xe máy cũ, vẫn săn đồ giảm giá và nỗ lực làm việc mỗi ngày vì muốn tự chủ tài chính, không muốn làm gánh nặng cho chồng. Cái danh "vợ giám đốc" mà tôi lỡ miệng khoe khoang ấy, thực tế chẳng giúp tôi nhàn hạ hơn chút nào trong công việc của chính mình.
Từ một người được yêu quý, tôi trở thành "kẻ ngoại đạo", bị soi mói từng bộ quần áo, từng chiếc túi xách. Hôm nào tôi mặc đồ đẹp, họ xì xào: "Vợ sếp có khác". Hôm nào tôi mặc đồ bình thường, họ bĩu môi: "Chắc giả nghèo giả khổ để hòa nhập thôi". Làm gì cũng sai, nói gì cũng bị suy diễn.
Giờ đây, mỗi ngày đi làm với tôi là một cuộc chiến tâm lý nặng nề. Tôi hối hận vô cùng. Giá như ngày đó tôi biết giữ mồm giữ miệng, giá như tôi hiểu rằng chốn công sở là nơi để làm việc chứ không phải nơi dốc hết ruột gan chuyện đời tư.
Bài học này tôi phải trả giá bằng sự cô đơn suốt 8 tiếng mỗi ngày. Tôi chỉ muốn nhắn nhủ với mọi người rằng: Hãy giữ chuyện gia đình ở lại sau cánh cửa nhà, đừng dại dột như tôi, để rồi muốn quay lại những ngày tháng vui vẻ cũ cũng chẳng còn cơ hội nữa.
* Tâm sự của độc giả