Ngày nào cũng thấy bà Hòa, mẹ chồng L?nh bế cháu ngoạ? cưng nựng đ? chơ? khắp xóm. Mấy bà hàng xóm thắc mắc: “Thế cháu nộ? ở nhà a? chăm?”, bà lạ? cườ? xòa: “Ha? mẹ con nó ở b&ec?rc;n nhà ngoạ?. Em cho về b&ec?rc;n đấy cho mẹ con nó được thoả? má?. Con gá? nhà a? ngườ? ấy chăm bà ạ”.
Cháu ngoạ? là nhất
L?nh và c&oc?rc; em chồng cùng bầu b&?acute;, cùng thờ? g?an dự s?nh. Nhưng từ lúc nghỉ làm chờ s?nh, L?nh đ&at?lde; được mẹ chồng “bàn g?ao” toàn bộ cho b&ec?rc;n ngoạ? vớ? lý do “mẹ b?ết con d&ac?rc;u nào mà chẳng muốn có mẹ đẻ b&ec?rc;n cạnh”.
Đến lúc con d&ac?rc;u và con gá? s?nh cùng một v?ện, bà túc trực cả ngày b&ec?rc;n phòng con gá?. L?nh chạnh lòng nhưng bà mẹ chồng đ&at?lde; kịp trấn an t?nh thần vớ? lý do: “Mẹ t?n tưởng mẹ con lắm n&ec?rc;n mớ? g?ao con và thằng cháu đ&?acute;ch t&oc?rc;n cho bà b&ec?rc;n ấy, chứ kh&oc?rc;ng như b&ec?rc;n này mẹ phả? canh chừng từng phút”. Lý do quá kh&oc?rc;n khéo của mẹ chồng L?nh đ&at?lde; vuốt ve cá? sự chạnh lòng tự á? của cả con d&ac?rc;u lẫn &oc?rc;ng bà th&oc?rc;ng g?a.
Lúc mẹ con L?nh được ra v?ện, mẹ chồng gợ? ý vớ? mẹ đẻ của c&oc?rc; đón ha? mẹ con c&oc?rc; về lu&oc?rc;n b&ec?rc;n đó cho t?ện chăm sóc, đỡ ngạ? khoản phả? ở nhà th&oc?rc;ng g?a bất t?ện. Còn bà th&?grave; đón cháu ngoạ? và con gá? về nhà, làm cỗ ăn mừng.
Sướng hay khổ?
S?nh đứa thứ nhất, rồ? đứa thứ ha?, L?nh vẫn bị mẹ chồng ph&ac?rc;n b?ệt đố? xử, gử? khéo về b&ec?rc;n ngoạ?. Nhà vốn chật n&ec?rc;n những ngày nghỉ lễ tết, lẽ ra cả nhà sum họp qu&ac?rc;y quần th&?grave; mẹ chồng L?nh lạ? gợ? ý để ha? mẹ con c&oc?rc; về b&ec?rc;n ngoạ? rồ? bà gọ? con gá? và cháu ngoạ? về chơ?.
L?nh bức xúc và ấm ức ch?a sẻ vớ? bạn bè th&?grave; a? cũng k&ec?rc;u c&oc?rc; làm d&ac?rc;u thế là sướng nhất rồ? mà kh&oc?rc;ng h?ểu những đ?ều c&oc?rc; canh cánh trong lòng. Cháu nộ? và cháu ngoạ? chơ? vớ? nhau mà có m&ac?rc;u thuẫn là y như rằng bà lạ? b&ec?rc;nh cháu ngoạ? và mắng cháu nộ?. Có lần còn buột m?ệng nặng lờ?: “&Oc?rc;ng bà ngoạ? mày kh&oc?rc;ng b?ết dạy mày à?”.
Nh?ều lần chứng k?ến đ?ều đó, L?nh chỉ muốn bế con về lu&oc?rc;n b&ec?rc;n ngoạ? ở. Nhưng lạ? nghĩ tớ? chồng, anh sẽ chẳng bao g?ờ h?ểu cho nỗ? lòng của c&oc?rc;. Đàn &oc?rc;ng vốn v&oc?rc; t&ac?rc;m thế, họ chỉ nh&?grave;n thấy những g&?grave; bề nổ? để đánh g?á sự v?ệc. Lúc nào chồng L?nh cũng bảo: “Sướng nhất vợ nhé. Muốn b&ec?rc;n bố mẹ đẻ lúc nào cũng được. Em xem bạn bè em có đứa nào được mẹ chồng t&ac?rc;m lý như mẹ chồng em kh&oc?rc;ng”.
A? mà chẳng nghĩ đ? lấy chồng được về nhà mẹ đẻ thoả? má? như thế là sướng. Ch&?acute;nh c&oc?rc; trước đ&ac?rc;y cũng nghĩ thế nhưng sao g?ờ c&oc?rc; chỉ thấy chạnh lòng và thương con. Rồ? sau này lúc con c&oc?rc; lớn l&ec?rc;n đủ để h?ểu chuyện c&oc?rc; kh&oc?rc;ng b?ết nó sẽ nghĩ thế nào kh? lu&oc?rc;n bị bà nộ? cho ra r&?grave;a như thế?
Kh&oc?rc;ng phả? c&oc?rc; ghen tỵ vớ? em chồng hay vớ? cháu mà c&oc?rc; sợ sự ph&ac?rc;n b?ệt đố? xử ấy của mẹ chồng sẽ ảnh hưởng tớ? t&ac?rc;m lý của con m&?grave;nh.
Có lần c&oc?rc; thử bóng g?ó hỏ? mẹ chồng rằng tạ? sao ngườ? ta lạ? thường quan t&ac?rc;m đến cháu ngoạ? hơn, bà bảo: “Cháu ngoạ? thương dạ? thương dột, cháu nộ? kh&oc?rc;ng vộ? g&?grave; thương”.
Chẳng b?ết có phả? v&?grave; thế, hay v&?grave; “cháu ngoạ? mớ? đ&?acute;ch thực là cháu bà nhỉ?” như lần c&oc?rc; t&?grave;nh cờ nghe thấy bà nó? nựng vớ? đứa cháu ngoạ? trước mặt con của c&oc?rc;.
Nh?ều ngườ? nghĩ có mẹ chồng “s&?acute;nh ngoạ?” như L?nh là sướng. Nhưng chỉ có ngườ? trong cuộc như c&oc?rc; mớ? h?ểu thế là sướng hay khổ mà th&oc?rc;?.
Theo V?etnamnet