Chuyện tưởng không có gì, nhưng từ bé lại xé ra to. Tưởng thật như đùa nhưng đúng là có chuyện mẹ chồng nàng dâu đã không nhìn mặt nhau chỉ vì rối loạn tiêu hóa.
Vào một buổi sáng đẹp trời, chị Hiền có những dòng tâm sự.
Ngày về làm dâu, tôi là một cô tiểu thư gốc Hà Nội không biết làm bất cứ chuyện gì, từ chuyện nấu nướng đến dọn dẹp nhà cửa, cũng may có mẹ chồng vừa đảm đang lại dễ tính, nên tôi được mẹ chỉ bảo rất nhiều. Mặc dù chồng tôi là con một nhưng chưa bao giờ mẹ ghét bỏ hay mắng mỏ tôi cả. Tôi cảm thấy may mắn khi có được một người mẹ chồng như vậy.
Nhưng khổ nỗi tôi bị cái tính “xấu bụng”. Cứ đi đâu xa, ăn gì lạ là lại trốn vào nhà vệ sinh, ngồi trong đó cả tiếng đồng hồ, thậm chí có lần ngồi cả buổi sáng. Thế nên ngay từ bé ở nhà tôi được bố mẹ bao bọc kĩ quá, đi lấy chồng thì mẹ chồng chiều, hôm nào cũng được mẹ nấu ăn sáng, rồi chuẩn bị bữa trưa mang cơm đi làm, cố gắng không ăn ngoài, không ăn đồ ở vỉa hè, đặc biệt đồ tái sống. Hôm nào ham mà ăn là y như rằng biết ngay, bụng râm râm đau rồi chạy vào nhà vệ sinh không kịp. Thế nên lúc nào trong túi xách tôi cũng có thuốc đi ngoài, thuốc dự phòng mà cũng chẳng ăn thua.
Rồi một ngày, mâu thuẫn cũng xảy ra. Hôm đó, tôi đèo mẹ chồng về quê để chuẩn bị đám giỗ. Là dâu mới, nên được cái ai cũng sợ tôi ngại, gắp hết cái nọ đến cái kia. Tôi ăn được miếng nộm hoa chuối của bà bác gắp cho thế là thôi rồi, ngay 5 phút sau chuẩn bị tinh thần sẵn sàng “đi về nơi xa nhớ”. Tôi ôm chặt cái nhà vệ sinh, cứ ra một tí lại vào. Lúc lên mâm cũng không thấy mặt con dâu đâu, lúc dọn không thấy đâu. Mẹ chồng tôi không nói ra nhưng tức đỏ mặt vì ngại. Tôi quên thuốc ở nhà, mẹ sai cô em chồng đi mua cho vỉ thuốc cầm nhưng không đỡ là mấy. Người ở quê họ hay để ý tiểu tiết cứ nói ra nói vào, “con dâu bà Thìn đâu nhỉ”, “vợ thằng Cường đâu nhỉ”? Tôi đúng là không biết giấu mặt vào đâu.
Mặc dù biết tính “xấu bụng” của tôi nên bà cũng không trách ra lời, nhưng sau bữa cỗ, hai mẹ con cùng về nhà. Mẹ chồng mặt hầm hầm, mẹ không nói ra, nhưng tôi biết mẹ giận lắm. Tôi thì vừa buồn vừa xấu hổ mà cũng không biết giải thích như thế nào. Kể từ hôm đó, mẹ chồng ít hàn huyên, chuyện trò hơn.
Tôi tâm sự với mấy chị ở cơ quan, mọi người mới mách nên dùng men vi sinh Bifina của Nhật đi. Gần đây có cô Lan Hương diễn viên “sống chung với mẹ chồng” cũng đang dùng, mà cô còn bị 25 năm, nặng hơn tôi nhiều. Thế là tôi ra hiệu thuốc mua liền để uống. Uống được 2 hôm cũng thấy bình thường không có gì thay đổi, sang hôm thứ 5 thấy bụng nhẹ, cảm giác yên ổn hơn. Thử ăn miếng nộm bò khô thấy không sao cả. Trước đây tôi không dám uống nước chanh, nói chung đồ chua thì sau 2 tuần cũng uống được. Đồ tanh, hải sản thì phải 1 tháng mới dám ăn, may thay ăn được và không bị đi ngoài nữa … Tôi học cô Lan Hương, thấy cô uống sau 1 tháng cũng ăn được sasimi rồi.
Bữa cỗ giỗ lần sau, mẹ chồng nói ý với chồng là để tôi ở nhà, để chồng đèo mẹ về. Tôi nói khéo với bà để con về đỡ đần mẹ, lần này mẹ yên tâm mẹ ạ.
Mẹ chồng tôi cũng xuôi xuôi, y như rằng cỗ ở quê, các cụ làm nhiều món mà bảo quản nó không được kĩ, ruồi nhặng, hay để nguội. Tôi ăn uống cẩn thận nhưng vẫn râm râm đau bụng. Thủ sẵn Bifina trong người tôi uống ngay 1 gói thì bụng lại êm … Tôi dọn cỗ, sắp mâm các kiểu, ai cũng khen khéo, thế là được thể mẹ chồng cũng mừng ra mặt.
Thực sự tôi cảm ơn Bifina, chỉ vì có chuyện cỏn con mà mẹ chồng lạnh nhạt thì thực sự tủi lắm.
Cảm ơn những chia sẻ chân thành của chị Hiền. Hãy bảo vệ sức khỏe của mình ngay hôm nay và lắng nghe tiếng nói cơ thể mình hàng ngày các bạn nhé! Rối loạn tiêu hóa mọi người chớ coi thường vì nếu để lâu sẽ rất ảnh hưởng đến sức khỏe và bệnh lý đường ruột sau này.
Thu Loan