Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Thông báo

Gửi bình luận thành công

Đóng
Thông báo

Gửi liên hệ thành công

Đóng
Đóng

Khi không còn tiền "bao trai" tôi bị người yêu gọi là điếm

(DS&PL) -

(ĐSPL) - Thực sự tôi không còn mặt mũi nào gặp mẹ và các em tôi nữa. Tôi không thể sống tiếp với sự phản bội mà anh ta mang lại cho tôi nữa….và giờ tôi chỉ còn một lựa chọn duy nhất là chết đi để quên hết mọi phiền muộn.

(ĐSPL) - Thực sự tô? không còn mặt mũ? nào gặp mẹ và các em tô? nữa. Tô? không thể sống t?ếp vớ? sự phản bộ? mà anh ta mang lạ? cho tô? nữa… và g?ờ tô? chỉ còn một lựa chọn duy nhất là chết đ? để quên hết mọ? ph?ền muộn.

Tô? lớn lên trong sự chở che và bảo bọc của mẹ tô? - một doanh nhân thành đạt. Từ nhỏ tô? không b?ết ba mình là a?, mẹ cũng chẳng bao g?ờ nó? vớ? tô? về đ?ều đó.  Và cũng có đô? lần tô? thắc mắc mẹ chỉ trả lờ? ngắn gọn: “Ba con đã mất từ kh? con lọt lòng và con đừng hỏ? mẹ nữa, mẹ sẽ rất đau lòng đó”.

Và tô? cũng đã nén nỗ? đau bị bạn bè trêu chọc là một đứa con không có ba suốt thờ? học s?nh. Ngày tô? lên thành phố học trường Đạ? học sân khấu đ?ện ảnh trên Sà? Gòn, tô? đã tự hứa vớ? mình tô? sẽ không sợ bất kỳ đ?ều t?ếng nào nữa. Không sợ bất kỳ a? trêu chọc tô? nữa. Và đ?ều đó đã trở thành sự thật.

Tô? học khoa d?ễn xuất, và tô? luôn hoàn thành tốt va? d?ễn của mình. Kỳ học nào tô? cũng dành đ?ểm cao chót vót. Mẹ tô? rất vu? và tự hào về tô?.

Nó? về bạn bè của tô?, đám bạn toàn những đứa ăn chơ?, con nhà có đ?ều k?ện. Phả? nó? rằng họ đã g?úp tô? thay đổ? rất nh?ều. Tô? đã tìm lạ? được sự vu? vẻ, không chỉ trong học hành mà cuộc sống t?nh thần của tô? cũng khá hơn. Sau những g?ờ học mệt mỏ? tô? cùng đám bạn thường đến các câu lạc bộ chơ?.

Cũng tạ? đây tô? đã gặp Tuấn, một tay chơ? và cũng là s?nh v?ên khoa d?ễn xuất trường tô?. Tuấn học trước tô? 2 khóa. Ngay từ lần đầu chúng tô? đã bị thu hút bở? nhau. Không lâu sau đó, tô? đã hẹn hò vớ? anh mặc cho đám bạn ngăn cản. Đứa nào cũng cảnh cáo tô?: “Tuấn là tay chơ?, lừa đảo và đào mỏ”, “s?nh v?ên trường mình khố? đứa bị nó lừa”,… Nhưng tô? đã bị những lờ? ngon ngọt của Tuấn làm cho mụ mị đầu óc.

Tuấn thường đưa tô? đ? ăn những nơ? sang trọng, mua cho tô? quần áo đắt t?ền, rồ? tặng tô? những nụ hôn lãng mạn. Đó là những đ?ều mà mẹ tô? chưa bao g?ờ làm được cho tô? cả.

Mẹ tô?, doanh nhân thành đạt, nhưng mẹ tô? lạ? dành số t?ền đó, nhận một đàn con nuô?. Và mẹ nó? vớ? tô? rằng, phả? chăm sóc cho các em, bở? các em là những đứa trẻ đáng thương, không g?a đình. Rồ? mẹ dành hết thờ? g?an cho những đứa em “hờ” đó. Mẹ khóc kh? chúng ốm, lo cho chúng từng bữa ăn,…Còn tô?, rõ rang là con mẹ đẻ ra, nhưng đô? lúc tô? cảm thấy mình còn bị đố? xử tệ.

Tuấn cũng động v?ên tô?: “H?ểu cho mẹ em ạ. Các doanh nhân g?ờ hay làm từ th?ện lắm. Ch? bằng em cứ nó? khéo mẹ, x?n t?ền ch? t?êu lo cuộc sống của mình xông xênh là xõa rồ?”.

Tô? hạnh phúc lắm, vì có một ngườ? đàn ông h?ểu mình mà lạ? h?ểu cho cả mẹ tô? như thế nữa. Rồ? tô? đã dành cho Tuấn cả sự tr?nh trắng của đờ? mình. Dần dần chúng tô? dọn về ở vớ? nhau.

Chung sống vớ? nhau chưa được một tháng, Tuấn kêu hết t?ền ch? t?êu, và g?a đình anh khó khăn. Anh bảo tô? về x?n mẹ 20 tr?ệu. Tô? nhìn anh mà thương lắm. Anh bảo cứ nó? mẹ đóng học phí, mẹ sẽ cho.

Ban đầu tô? hơ? ngạ?, bở? tô? chưa bao g?ờ x?n mẹ nh?ều như thế. Nhưng vì Tuấn thúc dục nên tô? đành l?ều. Quả đúng là mẹ cho tô? thật. Mẹ còn dặn tô? ăn uống đều đặn vì thấy tô? gầy. Thấy mẹ thoả? má? như thế tô? cũng không nghĩ ngợ? gì nữa.

Nhìn thấy tô? về quê lên Tuấn vu? lắm, anh bảo anh nhớ tô? nh?ều. Tô? cũng nhớ anh không chịu được nên về quê một hôm đã lên. Chúng tô? lao vào nhau như vừa xa nhau cả tháng trờ?. Xong anh hỏ? tô? t?ền và tô? chỉ lấy ít t?êu còn lạ? đưa Tuấn g?ữ hết. Đêm đó, Tuấn không về nhà.

Hôm sau tô? gặp Tuấn ở trường. Tuấn nó?, nhà anh có chuyện buồn và anh đã t?êu hết số t?ền tô? đưa. Anh ôm tô? và nó?, tô? là ngườ? con gá? anh yêu nhất. Anh không thể sống th?ếu tô? được. Anh đã khóc.

Những ngườ? bạn của tô? đã nhìn thấy đ?ều đó, nhưng chúng chỉ lắc đầu rồ? nhắn t?n bảo tô?: “Cẩn thận kẻo nó lừa mất nhà đấy nhé. Nó là đứa d?ễn g?ỏ? nhất lớp d?ễn xuất khóa trước đấy”. Nhưng tô? t?n Tuấn, t?n sự chân thành của anh.

Tố? hôm đó, chúng tô? lạ? có một đêm nồng nh?ệt bên nhau. Sau đó, Tuấn bảo tô? về x?n mẹ 50 tr?ệu. Anh nó? anh cần số t?ền đó vì g?a đình anh đang khó khăn. Tô? thực sự phân vân, vì tô? b?ết mẹ chưa bao g?ờ cho tô? số t?ền nh?ều như thế. Và tô? vừa mớ? về nhà.

Tuần ngọt nhạt: “Em đừng sợ mẹ còn nuô? được cả một lũ em, thì 50 tr?ệu đáng gì chứ. Nếu mẹ không cho em cứ mượn tạm. Xong anh sẽ thưởng cho em một đêm tuyệt vờ?. À, chúng mình sẽ có một đêm xõa ở ba em nhé”. Xong anh lạ? ôm tô? vào lòng. Lúc này sao Tuấn đẹp tra? và tuyệt vờ? đến vậy. Mũ? anh chạm mũ? tô?, mù? nước hoa anh dùng thơm nức.

Vì những lờ? đó của Tuấn mà tô? đã về nhà. Mẹ cũng ngạc nh?ên kh? thấy tô?. Nó? là doanh nhân, nhưng mẹ tô? có dáng ngườ? nhỏ bé khuôn mặt h?ền dịu. Mẹ ôm tô? vào lòng vì thấy tô? gầy hơn. Mẹ gọ? đầu bếp chuẩn bị những món ăn ngon mà tô? thích. Tố? đó, đợ? lúc mẹ sang phòng các em, tô? đã vào phòng mẹ. Lục lọ? các góc tủ cuố? cùng tô? phát h?ện mẹ có rất nh?ều t?ền. Tô? lấy đủ số t?ền tô? cần, sáng ma? tô? chào mẹ lên thành phố luôn.

Tuấn đã đợ? tô? ở bến xe anh rất vu? và lạ? đưa tô? đ? mua sắm. Tố? đó chúng tô? đ? ba nhảy nhót gần sáng mớ? về. Sáng hôm sau tô? không lên lớp. Tô? g?ữ lạ? một ít t?ền ch? t?êu, còn chừng nào tô? đưa Tuấn hết. Anh ở nhà vớ? tô? mấy hôm xong rồ? anh lạ? b?ến mất. Lần này là 2 hôm. Tố? hôm sau, tô? lạ? thấy Tuấn về. Lần này Tuấn say xỉn. Tô? dìu Tuấn vào nhà. Anh nằm th?ếp đ?.

Sáng hôm sau Tuấn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho tô? để x?n lỗ? vì đã say xỉn. Tuấn nó?: “Anh sẽ không như thế nữa đâu. Em yêu đừng lo nhé! Thực ra anh rất buồn, anh chỉ muốn uống đ? cho quên hết cuộc đờ?”. Rồ? Tuấn kể rằng anh đang thực sự muốn tự tử vì anh nợ 100 tr?ệu đồng. Anh cũng là nạn nhân bở? số t?ền đó là anh vay g?úp thằng bạn anh để k?nh doanh. G?ờ nó thua lỗ không có t?ền đưa anh nữa. Anh như khóc ngất kh? nó? rằng nếu không có nó g?ết anh.

Hôm đó, vì thương Tuấn tô? đã về nhà lấy của mẹ 100 tr?ệu mang cho Tuấn. Rồ? chúng tô? lạ? vu? vẻ bên nhau. Tuấn hứa sau này tô? ra trường anh sẽ cướ? tô? và đưa tô? lên Sà? Gòn định cư trên này luôn. Anh sẽ đưa tô? đ? cùng trờ? cuố? đất. Và tô? phát h?ện mình đã có tha?. Tô? định sẽ dành bất ngờ này cho Tuấn trong ngày s?nh nhật sắp tớ? của anh.

Nhưng cũng chỉ được và? hôm Tuấn lạ? bảo tô? về nhà lấy t?ền của mẹ. Lần này là 200 tr?ệu đồng. Tô? choáng váng nhưng rồ? lạ? bị những lờ? dụ dỗ làm cho mụ mị. Tô? lạ? bắt xe về nhà.

Mở nhẹ tủ của mẹ tô? lục tìm số t?ền mà lần trước tô? vẫn thấy, nhưng tìm mã? mà tô? không thấy một đồng xu nào. Bất chợt mẹ tô? lên t?ếng: “Con đang tìm t?ền của mẹ đúng không? Có phả? con đã lấy t?ền của mẹ nh?ều lần”.

“Con…chỉ mượn tạm của mẹ thô?. Rồ? con sẽ trả mẹ à”.

Mẹ đánh tô? một cá? như trờ? g?áng:

“Hư hỏng, con làm mẹ h?ểu nhầm các em. Rốt cuộc con làm cá? gì mà cần nh?ều t?ền đến vậy?”

Tô? không thèm g?ả? thích mà mà gào lên:

“Mẹ lúc nào cũng chỉ b?ết đến mấy đứa mồ cô?, nhưng con của mẹ thì sao? Con là con mẹ cơ mà”.

Xong đoạn tô? gom quần áo bỏ lên Sà? Gòn. Tô? định sẽ cùng Tuấn đ? tớ? nơ? chân trờ? góc bể và chẳng về nhà nữa.

Và Tuấn đang đứng đợ? tô?, anh cườ? kh? nhìn thấy tô?. Rồ? Tuấn hỏ?: “Lần này em lấy của bà g?à được bao nh?êu? Mình đ? đâu ăn gì đã nhé. Chắc em mệt rồ? nhỉ?”.

“Em bị mẹ đánh và đuổ? khỏ? nhà. Mẹ không cho t?ền. Nên từ g?ờ em sẽ sống cùng anh. Anh nuô? em nhé”.

Tô? chưa dứt lờ? thì Tuấn dừng xe lạ?: “Cút cô cút xuống khỏ? xe tô? ngay. Không có t?ền thì làm được gì. Mỗ? v?ệc lấy t?ền mẹ cũng không xong. Còn lâu tô? mớ? nuô? loạ? đàn bà như cô”.

Tô? cố h?ểu chuyện gì đang xảy ra: “Anh sao thế. Em yêu anh mà. Em đang mang trong mình đứa con của anh. Sao anh lạ? nỡ đánh em?”.

Tuấn lườm tô? một cá?: “Cô định mang con ra dọa tô? ấy à! Cút đ? đồ con đ?ếm. Vớ? tô? cô không có t?ền thì chỉ là một con đ?ếm nhà quê thô?”. Rồ? anh ta phóng xe đ? thẳng.

G?ờ thì tô? đã h?ểu vì sao bạn bè tô? lạ? ngăn cản tô? đến vớ? Tuấn. Thực sự tô? không còn mặt mũ? nào gặp mẹ và các em tô? nữa. Tô? không thể sống t?ếp vớ? sự phản bộ? mà anh ta mang lạ? cho tô? nữa…. Và g?ờ tô? chỉ còn một lựa chọn duy nhất là chết đ? để quên hết mọ? ph?ền muộn.

t?nh1.jpg" alt="Kh? không còn t?ền " w?dth="500" />
Tô? chỉ là một con đ?ếm kh? không lấy được t?ền mẹ bao tra??

Tô? g?eo ý nghĩ rồ? dòng sông này sẽ mang tô? đ? tớ? nơ? vĩnh hằng nhất. Nhưng lúc vùng vẫy g?ữa dòng nước x?ết, tô? đã ân hận vì cá? chết ngu ngốc này.

Tỉnh dậy, tô? đã nhìn thấy mẹ tô? đang ôm tô? khóc. Tô? cũng không kìm được nước mắt. Mẹ nó? vớ? tô? rằng: “Sao dạ? dột thế con ơ?. Sao con là con của mẹ mà lạ? dạ? dột như thế?". Đêm hôm đó, mẹ đã kể cho tô? câu chuyện vì sao tô? không có bố. Rằng mẹ tô? bị cưỡng h?ếp tập thể lúc 18 tuổ? và tô? là con của một trong những kẻ tàn ác đó. Bao năm qua mẹ tô? sống vớ? sự đau khổ. Nhưng mẹ không một lờ? kêu van mà vẫn nuô? tô? khôn lớn.

Tô? đã khóc rất nh?ều và tô? tự hứa rằng, tô? sẽ nuô? con tô? khôn lớn. Tô? sẽ cùng mẹ chăm sóc những đứa trẻ có thân phận như tô?, để chúng không còn đau khổ nữa. Và năm đó, g?a đình tô? đón nhận một t?n vu? mẹ tô? là doanh nhân thành đạt nhất của năm.

Chương Tương

Tin nổi bật